Chương 1

“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền. . . .”

Mặc Giác ngồi ở bên cạnh hoàng đế xuất thần nhìn ca nữ khảy đàn ca hát phía dưới, rượu đỏ trong ly dạ quang trên tay lưu chuyển, dưới ánh sáng của đại điện kim bích huy hoàng chiếu rọi xuống càng lộ vẻ quyến rũ, giống dung nhan mỹ nhân say trong ngực người chí cao vô thượng bên cạnh.

Phượng quan nặng nề trên đầu đè y có chút không thở nổi, giống như bụng nhô lên thật cao trước người để cho y khó chịu, y dùng thân thể đơn bạc gánh nặng những thứ này dị thường cố hết sức, chớ nói chi là bây giờ bụng của y còn tựa như làm loạn mơ hồ đau.

Bảo bảo, ngoan, đừng làm loạn. Y khẽ cau mày, khóe môi lại có nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, lại để cho người nhìn không rõ lắm, bừng tỉnh vẫn là một bức trong trẻo lạnh lùng điềm đạm, trích tiên không ăn khói lửa nhân gian.

“Mộ Nhiễm, ngươi thật đáng yêu.” Quân vương tuấn mỹ lạnh như băng lúc này cũng thay đổi đến nhu tình như nước, trong mắt tràn đầy đều là cưng chiều yêu thương. Khẽ hôn lên trán con mèo nhỏ trong ngực, thiếu niên trong ngực cũng đúng như con mèo nhỏ vậy cười khẽ linh lung êm tai.

Ly rượu trong tay chấn động một cái, rượu suýt nữa sánh ra ngoài, Mặc Giác vội vã uống vào một ly rượu, trên mặt vốn là tái nhợt như người chết hiện lên một mảnh đỏ thẫm, môi màu nhạt nhưng thêm tái nhợt như mất máu. Khổ sở khó mà nói lên lời, không phải không yêu nhau qua, lúc yêu triền miên ngọt ngào, sinh tử tương tùy, hận không được hư bảo bối bưng ở trong lòng, nhưng thủy chung sẽ mệt mỏi chán ghét, quay đầu tự thuyết phục bản thân, hậu cung ba ngàn này, chuyện như vậy cũng thấy không ít, chẳng qua là lúc đó thâm tình cam kết như vậy, ánh mắt nhìn mình nghiêm túc như vậy đến bây giờ đều cảm thấy không giống giả bộ.

Khổ sở túm lấy ống tay áo rộng lớn, có lẽ chuyện đã qua y đã sớm không nhớ được đi, uổng mình một mình tâm tâm niệm niệm.

“Dạ.” Y nghe được Mộ Nhiễm ngọt ngào gọi quân vương, trong lòng rỉ máu, mình cũng dùng xưng hô như thế gọi qua cùng một người.

Dạ…

Đau đớn Trong bụng càng rõ ràng, y bất động thanh sắc nắm tay che ở trên bụng, trên trán trắng như ngọc toát ra mồ hôi lạnh, hô hấp hơi có chút thở dốc.

Y đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt khác thường, mới vừa ngẩng đầu nhưng thấy Tư Dạ nghiêng đầu đi hôn Mộ Nhiễm.

Y nâng chén rượu đầy từ từ thưởng thức, hi vọng dùng rượu nóng bỏng tới giảm bớt cảm nhận sâu sắc trong bụng. Lại để cho hài tử trong bụng động càng thêm lợi hại.

Y nhẹ nhàng xoa bụng, ngón tay có chút vô lực run rẩy, đầu cũng bắt đầu có chút hoa mắt chóng mặt, đau đớn cũng càng phát ra khó nhịn, đau nhức khác với bình thường ngẫu nhiên đau đớn, càng thêm lâu dài, giữa một chút trướng đau lại vẫn mang chút quặn đau, mà còn giống như như thế nào cũng, nhẹ nhàng rêи ɾỉ gần như muốn tràn ra từ bờ môi.

Tiệc tối hoa lệ náo nhiệt này cũng có vẻ càng thêm kéo dài, mỗi một phút mỗi một giây đều đã thành hành hạ cùng dày vò. Sắc mặt vừa mới bởi vì uống rượu mà có vẻ hồng nhuận trong một thời gian ngắn lại khôi phục trắng xanh.

Lúc này vũ đạo bên dưới đạo đã tiến hành đến cao triều, Phi Thiên thần nữ tại giữa trăng sao vây quanh khoác lụa mỏng hoa diêm dúa lẳиɠ ɭơ phóng lên trời bay về phía vương tọa. Rút đi dáng múa ôn nhu, ngược lại có vẻ trực tiếp mà sắc bén, lúc này lại ngu cũng thấy sự xuất hiện bất thường của người này.

Dị biến bởi vậy mà sinh!

Phi Thiên mỹ nhân sắc bén đâm một đao hướng về Tư Dạ, rút đi sa y phiền phức, lộ ra trang phục bên trong, đã thấy là nam tử hình thể cao gầy.

Tư Dạ phản ứng cực nhanh, đẩy ra Mộ Nhiễm trong lòng, vươn trường kiếm bên cạnh bàn nghênh hướng thích khách, “Đinh” một tiếng giòn vang, đại thần ngồi dưới nhao nhao kinh hoảng chạy trốn.

“Bắt thích khách!” “Hộ giá!” Chỉ nghe phía dưới tiếng bàn loảng xoảng cùng tiếng người không ngừng hô.

Mặc Giác cố nén đau bụng, lảo đảo đem thân thể ẩn sau bàn, Tư Dạ bình tĩnh cùng thích khách so chiêu, ẩn ẩn dần dần chiếm thượng phong.

Thích khách kia mắt thấy tình huống không ổn, đột nhiên trở tay bắn ra ba phi tiêu, Dạ xoay tròn tránh đi, lại không biết chỉ là hư chiêu, nghe được một tiếng thét kinh hãi, lại giương mắt, phát hiện Mộ Nhiễm đã bị thích khách chụp ở trong ngực.

“Mộ Nhiễm” Tư Dạ một tiếng thét kinh hãi, trên mặt từ trước đến nay lạnh lùng vô ba mà lại xuất hiện biểu tình kinh hoảng.

Trong lòng Mặc Giác đau xót, mấy phần ngai ngái trào lêm miệng, “Ách” rốt cuộc không cường chống được, ngón tay nắm chặt trên kim trụ, trong bụng từng đợt phiên đảo.

“Mộ Nhiễm” lại nghe được bên trong một tiếng thét kinh hãi của Tư Dạ nhiễm kinh hoảng không tầm thường, Mặc Giác miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ thấy chủy thủ đặt tại bên gáy Mộ Nhiễm của thích khách cắt qua cần cổ da thịt trắng mịn của hắn, sợi máu đỏ tươi theo gáy chảy xuống, nhìn thấy ghê người.

“Ngươi mau buông hắn ra!” Tư Dạ kinh hô.

Nam tử khuôn mặt xinh đẹp ngẩng đầu, cười quyến rũ, “Bệ hạ, người bảo ta buông ra sao? Ta cũng không ngốc, thả hắn ta còn có đường sống sao? Ta cũng không phải nên đứng ở chỗ này chờ ngươi tới gϊếŧ đi.”

“Ta quyết không cho ngươi thương tổn hắn, ngươi dám thương tổn hắn một cọng lông tơ, ta liền cho ngươi chết không có chỗ chôn!” Toàn thân Tư Dạ tản mát ra khí thế mãnh liệt khiến người toàn thân rét run, bức thích khách bức toàn thân cứng lại.

Thích khách kia khẽ cười nói: “Bệ hạ, ngươi không cho phép ta thương tổn hắn, dù sao cũng phải lưu ta một con đường sống đi, vậy không bằng. . .” Ánh mắt thích khách kia lưu chuyển bỗng nhiên cười quỷ dị, “Vậy không bằng đổi đại mỹ nhân kia làm con tin của ta đi” Đôi mắt chỉ chỗ rõ ràng là Mặc Giác.

Trong lòng Mặc Giác động, nhìn Tư Dạ, trong ánh mắt lưu chuyển trăm ngàn suy nghĩ.

Y thấy Tư Dạ từ từ chuyển hướng y, ánh mắt lạnh lùng để cho y run sợ, y nhìn đến Tư Dạ từ từ mở miệng phun ra mấy chữ: “Mặc Giác, ngươi đi đổi Mộ Nhiễm.” Lời nói lạnh lùng kia để cho y lập tức như rơi vào hầm băng.

Tâm y dần dần đau nhức, bụng đau nhức giảo cùng một chỗ, gần như giống muốn hủy diệt, đau nhức đến thâm sâu ngược lại vô cảm, y đột nhiên nhớ tới không biết là bao lâu vè trước, khi đó bọn họ vẫn lại là đứa bé, hắn không phải quân vương, y cũng không phải Mặc hậu, y gọi hắn Dạ ca ca mà hắn sẽ sủng nịch gọi y Tuyết, đáng tiếc hiện tại có lẽ chỉ có y một người nhớ rõ, mà hắn có lẽ sớm đã quên trước kia từng có hài tử gọi hắn Dạ ca ca. Y Hắn đột nhiên nhàn nhạt cười rộ lên, “Vâng, bệ hạ.”