Chương 15

A ha ha ha, một chiếc vòng cổ kim cương thật to, chính giữa có một giọt nước làm chủ đạo, dọc theo ở giữa là một lớp ô nhỏ, dần dần mở rộng ra, hình thành một chuỗi dây chuyền hai mặt, đeo trên cổ của Tô Nhã Nhã, vừa to vừa sáng, sáng loá mắt người khác.

Tô Nhã Nhã đã sống hai đời, chưa từng sở hữu một chiếc dây chuyền kim cương đẹp như vậy, đột nhiên lại có một sợi dây chuyền vừa mắc vừa đẹp đeo trên cổ cô, đúng là khiến cho cô bất ngờ. Còn lại là sự xáo trộn, thật sự là quá đáng quý đi mất!

“Em thích không?” Phía sau vang lại giọng nói của Thẩm Tu Tề, như thể là tiếng chuông vậy, lại mang đến tiếng nói lúc sáng sớm, nó như một cái móc, vang vảng bên tai, tim cũng run sợ đi chút.

“Thích.” Tô Nhã Nhã lập tức quay người ra phía sau, đôi mắt toát lên màu của tình yêu, cô có tinh thần cực kì tốt, mặc dù hôm qua bị Thẩm Tu Tề ức hϊếp có chút kinh khủng, nhưng mà ai sáng sớm thức dậy lại có một sợi dây chuyền kim cương giá trị tới vậy, thì ai cũng sẽ có cảm giác rất tuyệt vời, cô nhìn vào Thẩm Tu Tề và cười hí hửng, rồi ngọt ngào nói “Chồng ơi, anh tốt quá, em yêu anh quá đi.”

Advertisement

Cô sùng bái và khen ngợi, để Thẩm Tu Tề cảm nhận được, anh nhếch miệng lên, cảm giác vô cùng thoải mái, một tay đặt lên đầu cô xoa, như xoa đầu chú cún vậy.

Tô Nhã Nhã sờ vào mặt dây chuyền dưới cổ, nhìn như thế nào cũng không buông tay, ánh sáng phát ra từ sợi dây chuyền, khiến cô không ngừng cười được, cô nằm lên ngực trước của Thẩm Tu Tề, rất hiếu kì và hỏi “Chồng ơi, sợi dây chuyền anh mua hết bao nhiêu tiền vậy?”

Nghe cô hỏi về số tiền, Thẩm Tu Tề hơi choáng váng, trước đây anh cũng chưa phải chưa tặng qua món quà giá trị nào cho Tô Nhã Nhã, chỉ là Tô Nhã Nhã cũng đã nhận rồi, chưa bao giờ hỏi về giá tiền, không biết cô có chuyện gì không, mà giờ lại đi hỏi giá tiền, từ bao giờ trở nên keo kiệt như vậy.

Nhưng mà hình như cũng không phải vậy, lúc anh hỏi cô có muốn quà không, cô nói không cần, nói là cô có rồi, không thiếu gì hết. Đây là tự anh thấy đẹp, muốn mua về tặng cô , cô vốn dĩ không biết rằng món quà đó là sợi dây chuyền. Cho nên, mới hỏi như vậy, chỉ là muốn biết số tiền đó thôi.

Anh nhìn cô ánh mắt nói lên sự nghi ngờ, như vậy, cô đã dần trở thành một con người khác trong những ngày gần đây.

Lúc trước cô chưa từng nấu cơm, hôm qua cô lại đi nấu bữa tối, những món ăn đó cũng không quá tệ, rất vừa miệng.

Trước đây mua đồ cũng không quan tâm giá cả, chỉ cần thích là mua, hôm đi mua váy, chỉ 5800 tệ, là nhắn cho anh nói có chút mắc.

Càng kì lạ hơn là, trước đây chỉ muốn ở nhà, nói đi làm mệt, không muốn cực khổ như vậy, chỉ muốn sống cuộc sống giàu sang, mỗi ngày ngủ đều thức rất trễ, niềm vui lớn nhất là đi dạo phố và mua sắm, mà bây giờ lại muốn đi làm, không nói anh đi kiếm một nữ phụ, lại còn tự đi nhận làm một quảng cáo, chỉ kiếm được 35 vạn mà đã vui mừng thông báo cho anh, so với lúc trước thì như một người hoàn toàn khác, không lẽ cô đã gặp phải chuyện gì?

Thẩm Tu Tề nhìn Tô Nhã Nhã bằng con mắt đau lòng, cắn môi “Sao anh lại nhìn em như vậy?”

“Mấy nay em vẫn ổn chứ? Không có gì xảy ra đúng không?” Thẩm Tu Tề nhìn cô , có phải là ánh mắt nhìn nhau như mặt đối mặt hoặc vốn dĩ nó đã như vậy, cơ thể đó có phải là cơ thể quen thuộc không, anh đang nghi ngờ có phải cô đã thay đổi không.

Tô Nhã Nhã ngước lên, trong lòng anh đã phát hiện ra thứ gì đó, cô là linh hồn, đó vốn dĩ là cơ thể của cô , anh nhìn không ra mới lạ, chỉ là có cảm giác tính cách của cô không giống như trước nữa.

Nhưng mà cái tính cách đó không khác gì người trước, cô có thể không kéo được nữ chính quay về, cho nên cô mới thay đổi như vậy, nhưng mà những lời nói này không thể nói với Thẩm Tu Tề, chỉ có thể nói với người khác, và có thể thuyết phục những lời hùng biện của anh.

Tô Nhã Nhã suy nghĩ một hồi “Mấy nay em vẫn ổn mà, không có chuyện gì xảy ra hết, sao anh lại hỏi như vậy?”

Thẩm Tu Tề lại nhìn vào ánh mắt cô, trừ khi đôi lúc cô làm một chuyện khác thường, còn những thứ khác thì đều bình thường, cho nên anh cứ nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều, nên anh chỉ xoa đầu của Tô Nhã Nhã, cười và nói “Chỉ là anh cảm thấy mấy nay em như thay đổi thành con người khác vậy.”

Quả nhiên, dự đoán của anh đã đúng.

Tô Nhã Nhã đã suy nghĩ ra những câu biện luận, giống như một con mèo đang nịnh Thẩm Tu Tề. Cho nên chỉ có thể thận trọng làm hài lòng Thẩm Tu Tề “Tại vì em đã gả cho anh rồi mà, không thể giống như lúc trước nữa, anh ưu tú như vậy, em cũng phải trở thành một người ưu tú, như vậy mới xứng đáng với anh.”

Nhưng vì là đàn ông, nghe được những lời nói này thì sẽ mềm lòng, Thẩm Tu Tề cũng không ngoại lệ.

Chỉ sợ rằng hai người chỉ là kết hôn trên giao thức, người giống như Thẩm Tu Tề, cũng sẽ mong rằng vợ mình cũng sẽ ưu tú trên mọi phương diện để xứng đáng với bản thân mình, như vậy đi ra ngoài mới có mặt mũi, người như Tô Nhã Nhã, nhiều nhất cũng chỉ là một con ong nhỏ, anh ấy cũng không công khai lý do kết hôn của anh và Tô Nhã Nhã.

Bây giờ anh nguyện chiều chuộng cô ,cô cũng chưa làm hài lòng anh, nhưng mà yêu cầu nhiều quá thì không được nữa, Tô Nhã Nhã nói vì anh cô sẽ nỗ lực, nỗ lực để trở thành một người ưu tú, như vậy mới có thể làm hài lòng người đàn ông của mình, như vậy mới có thể khiến anh chấp nhận lời bao biện của mình.

Tô Nhã Nhã nghĩ, mình mới cảm thấy không hạnh phúc, bây giờ cô đang tận dụng những cơ hội khi mà anh đối tốt với mình, sao đó làm hài lòng anh ta, làm tốt mối quan hệ, một bên nỗ lực vì những mục tiêu, kiếm thực nhiều tiền, sao đó đợi đến lúc ly hôn, như vậy cuộc sống của cô sẽ không tệ như vậy nữa, lấy đủ tiền, về quê làm ruộng, mở một trang trại, không biết những ngày tháng đó sẽ như thế nào nữa.

Suy nghĩ của hai người không giống nhau, mục tiêu cũng không giống nhau, chỉ là đôi bên không nói ra, nhưng mà đó là một điều kỳ diệu.

“Anh đói rồi, em đi mua đồ ăn đi.” Hôm qua Thẩm Tu Tề ăn cơm của Tô Nhã Nhã nấu, cảm thấy khẩu vị không tồi, bây giờ thì vị không còn nữa, lại mới ăn đồ của cô nấu rồi, muốn biết là lúc trước ở đây, anh vẫn nghi ngờ những món ăn của Tô Nhã Nhã nấu có ăn được không? Nào nào lại biến thành như vậy, đúng là tự vả rồi.

Ông chủ Thẩm Tu Tề tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương, Tô Nhã Nhã rất vui, tất nhiên sẽ không làm anh thất vọng, tất nhiên anh nói gì thì sẽ là gì, anh muốn ăn, cô thụ dọn rất nhanh, nhịn đau hông đi nấu cơm cho anh.

Tô Nhã Nhã đã đến nhà bếp, xem qua những món đã mua hôm qua, có cà chua, trứng gà, thịt heo, cà tím vâng vâng, cô quyết định làm trứng xào ca chua, món thịt xào và cà tím.

Lấy một chén gạo, vo gạo bằng nước, cho vào nồi cơm điện, cho nước vào bên trong, cắm điện, nấu cơm. Bên còn lại thì cắt thịt thành lát mỏng, tiêu xanh đã xong, chuẩn bị làm món thịt xào, một trái cà tím cắt thành hai nửa, bỏ vào nồi nấu chính, chút nữa sẽ làm nước chấm, là có thể ăn rồi, cà chua thái vỏ, cắt lát, đập hai trái trứng gà vào tô, dùng đũa gắp trứng, lấy lòng đỏ ra là xong một nửa rồi.

Động tác của Tô Nhã Nhã rất thuần thục, hai món một canh rất nhanh đã xong, cơm cũng đã chín, cô ấy lấy cơm ra bàn, rồi lấy ra hai đôi đũa, xới cơm ra, đúng lúc Thẩm Tu Tề vừa hay cũng dọn dẹp xong đi xuống lầu, cô cười và nói “Có thể ăn cơm rồi.”

Thẩm Tu Tề bước tới, nhìn những món ăn trên bàn, mùi thơm phất phới, nói “Xem ra rất là ngon đây.”

“Ăn vô càng ngon.” Tô Nhã Nhã rất tự tin với tay nghề của mình, lấy đũa gắp cho anh “Thử xem.”

Thẩm Tu Tề cầm đũa lên, ngồi xuống bên cạnh cô , ăn thử món thịt xào trước, thật sự rất là ngon, như là có phép thuật vậy, không thể dừng lại được, sau cùng không cưỡng lại được mà đã ăn hai tô cơm và một tô canh, hai phần ba món ăn cũng được anh ăn hết.

Sau đó, anh có suy nghĩ hối hận vì đã ăn quá nhiều, cứ ăn như vậy, thì sau mấy ngày, sáu múi của anh sẽ không còn nữa, cần phải siêng năng trong việc tập luyện thể hình, ayia, buồn quá!

Tuy rằng biết là cơm của Tô Nhã Nhã nấu rất ngon, không chú ý là ăn rất nhiều, không thế nào kiềm chế được, như có phép thuật vậy, chỉ một bữa không ăn là muôn vàn tiếc nuối.

Anh quyết định kiềm chế lượng ăn của mình, nhưng mà kết quả vẫn thất bại.

Hôm đó buổi sáng đi làm, Thẩm Tu Tề đã nói với Tô Nhã Nhã một câu “Bữa trưa nhớ đem cơm cho anh nha, món ăn hôm qua rất là ngon, sau cơm ăn tráng miệng cũng không tệ.”

Nói xong anh mới biết mình nói gì, đã nói không ăn mà, sao lại quên rồi, anh cũng không dám thể hiện trước mặt của Tô Nhã Nhã, chỉ có thể như vậy mà thôi.

Tô Nhã Nhã nằm trên sô pha vui mừng, sao lại có thể nói như vậy nhỉ? Thật muốn chiếm lấy trái tim của chàng trai ấy, nhưng trước tiên phải chiếm lấy dạ dày trước. Cô vốn không có suy nghĩ như vậy, Cô vẫn còn nhận thức về bản thân, nam chính là do nữ chính an bài, cô ấy chỉ muốn mình và anh có mối quan hệ như vậy thôi, đợi tới lúc ly hôn, anh có thể nghĩ tốt cho cô , cho cô nhiều tiền hỗ trợ chút là được , hihihi…