Chương 5

Khoảng thời gian ấy thật tươi đẹp biết bao.

Thật sự muốn ôm Sơ Sơ lại một lần nữa.

Nghĩ là làm, Phùng Côn duỗi tay ôm trọn cả người Sơ Sơ vào trong lòng ngực.

“Ai da, Sơ Sơ thật sự trưởng thành rồi, sắp không ôm nổi nữa.” Phùng Côn cảm thán nói.

“Chú làm gì vậy! Đồ biếи ŧɦái! Đột nhiên ôm cháu làm gì chứ?” Sơ Sơ đỏ mặt, đại khái cũng là giận, ngượng ngùng giãy giụa trong lòng ngực của Phùng Côn.

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để chú ôm một cái, đã lâu như vậy không được ôm cháu, quá nhớ rồi.”

“…Đồ biếи ŧɦái…” Sơ Sơ dừng việc giãy giụa lại, không vui mà lẩm bẩm, quay đầu đi.

Không lâu sau, Phùng Côn cảm nhận được Sơ Sơ đã thả lỏng, có lẽ là do đang căng thẳng mệt mỏi, tấm lưng cứng nhắc bỗng nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng dựa lên trên bụng Phùng Côn, bả vai cũng tiến gần đến ngực hắn hơn một chút.

“Trẻ con lớn nhanh như vậy, chớp mắt đã đến năm ba trung học.” Phùng Côn nắm thật chặt cánh tay, tựa cằm lên trên đầu Sơ Sơ, thuận tiện thay đổi một tư thế thoải mái hơn.

“Đồ biếи ŧɦái cũng già nhanh thật, chớp mắt liền trở thành một ông già tồi.”

“Ta già đến vậy sao? Hình như còn chưa mọc tóc bạc mà.”

“Già trong tâm.”

“…”

“…Chú không được phép kết hôn sớm như vậy.”

“Vì sao lại đột nhiên nói như vậy?”

“Chú còn chưa thể nuôi dưỡng cháu thật tốt, lại muốn tìm người khác để nuôi sao? Lỡ như không cẩn thận, lại thêm một đứa trẻ giống như cái động không đáy, sữa bột, tã lót, tiền bảo mẫu, học phí, chú sống như thế nào với chi phí lớn đến vậy?”

“Ai da, Sơ Sơ cũng biết đau lòng cho ta sao?”

“Chú có thể đừng tùy tiện đùa giỡn cháu nữa được không.”

“Aiyo, tức giận rồi. Được thôi, ta nghiêm túc một chút…” Phùng Côn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nhìn Sơ Sơ nói: “Có một bí quyết, gọi là tiết kiệm tiền riêng, chú đã tiết kiệm đủ tiền để lấy vợ và sinh con rồi, chuyện không đủ tiền thì đợi đến lúc không đủ tiền mới nói, trước mắt vẫn nên cưới vợ trước đã.” Nói xong liền cười lớn.

“…Không có đầu óc!” Sơ Sơ mang vẻ mặt tức giận xoay đầu trở về.

“Ha ha… Có phải Sơ Sơ cảm thấy cô đơn không vậy?” Phùng Côn vui sướиɠ mà đùa giỡn.

Sơ Sơ thẹn quá hóa giận, dùng một chút sức lực, ấn mạnh xuống đũng quần của Phùng Côn, hắn bị đau, kêu lên một tiếng, buông lỏng tay, Sơ Sơ thuận thế rời khỏi cái ôm của hắn, chạy về phòng của chính mình.

Phùng Côn che lại bộ phận đang đau đến độ nước mắt lưng tròng: “A… Đứa trẻ chết tiệt… Ôi… A… Ô… Tê…”

Buổi tối, trong lúc ngủ, Phùng Côn cảm nhận được có thứ gì đó lạnh lẽo chui vào trong chăn.

Tay chân Phùng Sơ Sơ lạnh lẽo, chui vào trong ổ chăn của Phùng Côn.