Trên đường trở về, Hòa Vân Sinh một mực quan sát sắc mặt của Hoà Yến.
"Ngươi chắc chắn không qua lại với tên họ Phạm kia nữa chứ?" Hắn liên tục tra hỏi.
"Ta cam đoan với ngươi , ta vĩnh viễn không bao giờ qua lại với hắn." Hòa Yến nói: "Đã được chưa?"
Hòa Vân Sinh thấy thái độ của nàng kiên định, lúc này mới yên tâm.
Hòa Vân Sinh cũng không biết mình bị làm sao, nói dông dài một hồi, giống như mấy bà mối ngoài đường
"Ta không phải là không tin tưởng ngươi, nhưng thật sự là tên họ Phạm kia quá giảo hoạt rồi, chỉ toàn lời nói dối." Hòa Vân Sinh vẫn nói không ngừng, "Nam nhân như hắn có cái gì tốt, trước kia ngươi coi trọng hắn chắc chắn là do mắt bị mù. Nếu như phải nói, Phong Vân tướng quân mới thật sự là đáng để người người ngưỡng mộ. . ."
Hòa Yến đang chăm chú nghe Hòa Vân Sinh nói chuyện, lỗ tai trái vào lỗ tai phải ra, nghe đến đến đây bỗng dừng lại, cắt ngang lời hắn đang thao thao bất tuyệt, "Chuyện này và Tiêu Giác có liên quan gì?"
"Chẳng lẽ Tiêu nhị công tử không đẹp sao?" Hòa Vân Sinh hỏi.
Phong thái chỉnh tề, trên đời không có người thứ hai, thực sự tìm không ra được điểm xấu
"À... . . . Đẹp."
"Tên kia có gia cảnh như thế nào?"
Nhà họ Tiêu vốn là dòng dõi võ tướng thế gia, Tiêu tướng quân Tiêu Trọng Vũ từng sát cánh cùng tiên đế chinh chiến vạn dặm giang sơn, là vị tướng đắc lực của tiên đế, phu nhân Tướng quân chính là con gái út của nhà mẹ đẻ Thái hậu, Tiêu đại công tử Tiêu Cảnh tuổi còn trẻ đã là phụng nghị đại phu, Tiêu nhị công tử Tiêu Giác càng tuổi trẻ tài cao, bây giờ đã là hữu quân đô đốc, thanh danh hiển hách Phong Vân tướng quân.
"Vừa sinh ra đã văn thao võ lược là cảm giác thế nào vậy?"
". . . Ngàn dặm mới tìm được một người, không gì sánh được."
"Không chỉ như vây, " Hòa Vân Sinh kết luận, "Dung mạo thật tuấn tú, chu môn tú hộ, là người đàn ông anh dũng, chẳng lẽ không đáng để người đời ngưỡng mộ sao? Nếu là nữ nhi, đời ta chỉ dành để ngưỡng mộ hắn!"
(*Chu môn tú hộ: tương tự nhà mặt phố bố làm to :)))
Hòa Yến: ". . . Ngươi có thể im miệng được rồi."
Tiêu Giác mặc dù có ngàn chỗ tốt vạn chỗ tốt, thế nhưng tính tình lạnh nhạt vô cảm tức chết người không đền mạng, thực sự khiến cho người ta không dám lấy lòng. Huống chi nữ nhi trong thiên hạ ngưỡng mộ hắn nhiều vô kể, chỉ sợ Đại Ngụy không có ai là không thích hẳn, hắn đã nhìn ai nhiều hơn một lần rồi sao? Không có. Nội tâm người này cực kỳ kiêu ngạo, ánh mắt và hắn tướng mạo một mực chỉ nhìn trên cao, chỉ sợ không có ai có thể lọt vào hắn mắt. Để ý đến nàng? Đúng là chuyện lạ.
Cũng không biết sau này hắn lựa chọn một cô gái như thế nào, hẳn là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, tuyệt đại giai nhân.
Hòa Yến chắc chắn sẽ trở thành một người như vậy.
Đúng lúc này, Hòa Vân Sinh đột nhiên dừng bước, nói: "Phía trước đang làm gì vậy?"
Cách đó không xa trên vách đá ven đường, dán một tấm vải bố cáo , rất nhiều người vây ở phía trước. Hòa Yến và Hòa Vân Sinh đi vài bước tới gần, đợi đến khi thấy rõ ràng phía trên viết cái gì, mới nói: "Thì ra là thư kêu gọi nhập ngũ."
"Không phải đã lâu rồi không gọi nhập ngũ sao? Sao lại đột nhiên lại phải dán thông cáo?" Hòa Vân Sinh hoài nghi.
Hòa Yến nhớ lại, nàng và Tiêu Giác phải tốn đến mấy năm mới bình ổn được Tây Khương và Nam Man , nhưng không để ý đến nước láng giềng Ô Thác. Ô Thác người thừa dịp mấy năm này phát triển lớn mạnh, đã không giấu được dã tâm bừng bừng từ lâu, từ sau khi nàng gả vào nhà họ Hứa, chúng vẫn luôn một mực chú ý đến cứ điểm Tây Bắc, lần này kêu gọi nhập ngũ, có thể đoán được là hoàng tộc muốn đi Lương Châu đóng giữ, huấn luyện tân binh.
Hòa Vân Sinh nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên xé một tờ thông cáo gọi nhập ngũ xuống ôm vào trong lòng.
Hòa Yến ngạc nhiên nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
". . . Không làm gì cả, chỉ là muốn giữ lại làm kỉ niệm." Hòa Vân Sinh lúng ta lúng túng nói: "Chỉ tiếc ta bây giờ còn không thể ra trận gϊếŧ địch, nếu ta lớn hơn một chút, võ công cao hơn một chút nữa, ta cũng muốn nhập ngũ."
Hòa Yến nghe vậy cười, "Nhập ngũ cũng không phải chuyện đơn giản, phải chịu đủ bão cát nỗi khổ, còn phải không ngừng nhìn đồng đội bên cạnh hi sinh. Trên chiến trường càng phải chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, ngươi ngay cả cá cũng không dám gϊếŧ . . . Gϊếŧ người kiểu gì đây?"
Hòa Vân Sinh bị nói đến á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau mới nói: "Cứ làm như ngươi được trải qua rồi vậy."
Hòa Yến đi về hướng nhà mình, không nói gì cúi đầu cười.
Nàng đương nhiên đã trải qua, hơn nữa, lúc ấy nàng cũng vừa vặn trạc tuổi Hòa Vân Sinh bây giờ.
Phủ Việt quân khi đó đang chiêu binh, đi đến Mạc Huyện. Nàng cãi nhau với Hòa Nguyên Thịnh một đêm, rồi ngay đêm đó vụиɠ ŧяộʍ lấy chút bạc và quần áo, đeo mặt nạ lên đường nhập ngũ.
Dùng tên của Hòa Như Phi.
Ai cũng không ngờ rằng Hòa Như Phi sẽ đi nhập ngũ, người nhà họ Hòa cũng không ngờ tới. Mãi cho đến khi Hòa Yến đánh thắng trận chiến đầu, được thăng chức quan, ban thưởng, chuyện này mới truyền đến tai người nhà họ Hòa.
Mà trong thời gian nhập ngũ, Hòa Yến không dễ dàng như lời người khác đồn đại. Một cô nương mới mười mấy tuổi đời, phải đề phòng việc bị vạch trần thân phận, còn phải . Trên chiến trường càng không thể khóc không thể lên tiếng. Thường xuyên bị tướng lĩnh mắng, có đôi khi bị cướp công cũng không thể nói được gì, còn phải cười trừ châm trà cho cấp trên.
Hòa Yến cảm thấy, trước khi nhập ngũ nàng là một vị cô nương ít nói, chất phác, có tâm sự gì đều giấu ở đáy lòng, chỉ sau khi nhập ngũ, nàng mới chính thức học được nhiều điều rồi dần lớn lên.
Trừ chuyện sống chết ra, còn lại tất cả đều là chuyện nhỏ, còn sống sót là đã may mắn lắm rồi. Phi Hồng Tướng quân còn tốt hơn là tiểu thư của nhà họ Hòa, từ đó về sau nàng từng bước kiên trì, dù cho khổ sở cũng không kể lể với đời.
Có đôi khi nàng suy nghĩ, cái danh xưng Phi Hồng Tướng quân này, lại có mối liên kết chặt chẽ với cuộc đời của nàng đến như vậy. Đến mức nhìn thấy Hòa Vân Sinh ôm tờ thông cáo kêu gọi nhập ngũ vào trong lòng, nàng thể không bình tĩnh nổi như vẻ bề ngoài đang thể hiện ra.
Hòa Yến đột nhiên trầm mặc bị Hòa Vân Sinh nhìn thấy, còn tưởng rằng nàng đột nhiên tỉnh táo lại, đang suy nghĩ về chuyện với Phạm Thành. Đợi về đến nhà, lại cẩn thận dặn dò Hòa Yến một phen nữa, mới an tâm trở về phòng mình.
Thanh Mai đã lui ra ngoài từ sớm, Hòa Vân Sinh đặt tờ bố cáo hồi nãy xé xuống lên bàn, dưới ngọn đèn, trang giấy hơi mỏng, thế nhưng lại đang rơi ầm ầm trong lòng Hòa Yến.
Bận rộn chuyện nhà họ Hòa lâu như vậy, bây giờ đã có tiền, chuyện Hòa Vân Sinh đi học cũng đã lo xong, nàng cũng nên tính toán chuyện của riêng mình rồi. Phải làm thế nào để tiếp cận Hòa Như Phi, đây là một vấn đề lớn. Bây giờ nàng không quyền không thế, chỉ là tiểu dân nhỏ bé, nói chuyện sẽ không có ai thèm nghe.
Đời trước khi nàng làm Hòa Như Phi, làm con dâu cả nhà họ Hứa, chỉ biết múa đao đánh côn, âm mưu hay dương mưu gì đó hoàn toàn không biết. Bây giờ đã là một đời khác, nhưng vẫn không thể làm được những chuyện hèn mọn dơ bẩn như vậy.
Nàng có cái gì? Nàng chỉ có cái mạng này. Nàng biết cái gì? Nàng chỉ biết ra trận gϊếŧ địch.
Ngoài ra bây giờ có thể làm cái gì nữa?
Ánh mắt Hòa Yến rơi vào trên tờ thông cáo gọi nhập ngũ của triều đình, ngắn ngủi chỉ mấy dòng chữ, nhưng cảm xúc lại đang bành trướng, dường như lại trở về năm mình vừa tròn mười lăm tuổi đó, nàng trộm tiền và quần áo, thừa dịp bóng đêm, chạy tới bên trong lều trại nơi chiêu binh, viết xuống tên mình. Từ đó,bắt đầu kiếp sống chinh chiến sa trường.
Hết thảy đều phải làm lại từ đầu.
Đây là con đường xấu nhất, nhưng cũng là cách tốt nhất.
Nàng phải lấy cái tên Hòa Yến này, đi lại từ đầu.