Chương 21: Không gặp

Hòa Vân Sinh đứng chặn trước mặt Hòa Yến.

Phạm Thành hơi kinh ngạc.

Hòa Yến và Hòa Vân Sinh đôi tỷ đệ này từ trước đến nay tình cảm hề không tốt, hắn biết rõ. Quen biết Hòa Yến lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy nàng Hòa đồng thời xuất hiện với Vân Sinh bao giờ. Nếu như có gặp được, thì cũng là lúc hai người đang cãi nhau.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Hòa Vân Sinh, không giống như là cãi nhau với tỷ tỷ mình, ngược lại giống như là đang che chở Hòa Yến. Phải chăng đã xảy ra chuyện gì không muốn người ta biết rõ ràng?

Trong nháy mắt hắn nhìn về phía Hòa Yến, thiếu nữ nhìn theo hắn, đôi mắt sáng lên, mọi thứ đều bình thường, không có bao nhiêu tình ý, nhìn không giống dáng vẻ dư tình chưa dứt với ai đó.

Phạm Thành lại tiến lên một bước, vừa lo lắng vừa hỏi: "Ta nghe nói vài ngày trước nàng bệnh nặng một trận, không biết thân thể đã khỏe chưa . . . Có cần ta sai người đi mua chút thuốc bổ đưa đến nhà hay không? Nàng thích gì? Ta thấy nàng hình như đã gầy đi một chút, ta thực sự không yên lòng."

Thiếu niên này, dung mạo cũng ổn, ăn mặc phú quý, tha thiết như vậy, nếu Hòa Đại cô nương thật sự ở đây, sợ đã sớm bị hắn làm cho cảm động rối tinh rối mù lên rồi.

Hòa Yến còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hòa Vân Sinh đã sợ nàng bị Phạm Thành dùng dăm ba câu đánh động, nói vội: "Đừng nghe hắn nói năng bậy bạ! Ngươi đừng quên đến tột cùng là ai làm hại ngươi bệnh nặng, là ai đứng trước cửa ra vào nhà họ Phạm nói những cay độc lời kia! Người này là kẻ lừa đảo!"

Việc này Hòa Yến đã nghe Hòa Vân Sinh nói trước đó rồi. Hòa Đại cô nương biết được người trong lòng cưới vợ, muốn đến nhà nói lý, kết quả bị người hầu trong nhà họ Phạm gia đuổi ra khỏi cửa, ngay cả mặt tên Phạm Thành này cũng không thấy đâu, vậy nên nàng tuyệt vọng, đổ bệnh mãi không khỏi.

Phạm Thành nghe vậy, trong lòng thầm trách móc Hòa Vân Sinh nhiều chuyện, trên mặt lại càng bày ra vẻ bi thương, "A Hòa, lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, việc hôn nhân là cha mẹ ta đã sắp đặt sẵn, ta không có quyền lựa chọn. Chỉ là ta đối xử với nàng thế nào nàng cũng đã biết được, cần gì nghe lời người ngoài châm ngòi ly gián?"

"Ngươi nói ai là người ngoài?" Hòa Vân Sinh giận dữ, "Ta là đệ đệ ruột của nàng! Ngươi với nàng có quan hệ gì? Đừng có tỏ vẻ thân thiết!"

Hòa Yến vỗ vỗ vai Hòa Vân Sinh, ra hiệu Hòa Vân Sinh tỉnh táo lại. Nàng nhìn về phía Phạm Thành, hành lễ nói: "Đa tạ Phạm công tử quan tâm, dân nữ thân thể dĩ nhiên không việc gì, trước đó vài ngày cũng chỉ là bị cảm lạnh nhẹ, đệ đệ tuổi còn nhỏ, nói lung tung mà thôi."

Phạm Thành không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, ngơ ngác nhất thời không dám mở miệng.

"Đi qua đủ loại hồng trần đã hóa thành mây khói, Phạm công tử bây giờ đã cưới vợ thành gia, dân nữ thực sự không nên cùng công tử tiếp xúc quá gần, sẽ làm phu nhân thương tâm. Sau này mọi người cầu tạm về cầu, đường ai nấy đi, không cần gặp mặt nhau nữa đâu."

Hòa Yến nói ra những lời này với dáng vẻ cực kỳ quan tâm, không thèm thương tiếccho mặt mũi Phạm công tử. Nhìn Hòa Vân Sinh, rất hài lòng với những lời mà nàng vừa nói ra, như đánh thắng trận chọi gà, đắc ý nhìn Phạm Thành.

Phạm Thành quan sát tỉ mỉ Hòa Yến.

Nói đến chuyện này, lúc hắn và Hòa Yến gặp nhau đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên. Gặp nhau trong hội đạp thanh đúng lúc nàng bị đau chân, Phạm thành thương hoa tiếc ngọc cho người đỡ nàng một đoạn đường.

Bình tĩnh xem xét lại, Hòa Yến sinh ra đã rất xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức gọi là tuyệt sắc. Loại người công tử ăn chơi như Phạm Thành, làm gì có kiểu nữ nhân nào chưa từng gặp qua. Hòa Yến cũng chẳng qua là nhìn trúng gia thế bối cảnh của hắn, muốn một cuộc sống cẩm y ngọc thực. Miếng thịt mỡ đã đưa đến ngoài miệng ăn chùa thì ngu gì mà không ăn, nữ nhân thần sắc đoan trang, lý lịch sạch sẽ, Phạm Thành nghĩ, nạp nàng làm thϊếp cũng coi như êm đẹp.

Ai biết rằng Hòa Yến trông vậy mà tâm thế kiêu ngạo, chạy đi tìm vợ cả của Phạm Thành nói lý.

Hắn làm sao có thể cưới con gái của một tên giáo úy cửa thành ? Hòa Yến đúng là si tâm vọng tưởng, chẳng qua vì để lừa nàng, Phạm Thành đành phải dỗ dành một chút, tặng nàng chút son phấn đồ trang sức không đáng tiền , mới có thể làm nàng yên tâm vui vẻ.

Nào ngờ có một ngày Hòa Yến biết được chuyện hắn sắp cưới vợ , đi đến phủ nhà họ Phạm gây sự một trận, người mà hắn cưới là con gái lớn Thừa Vụ Lang, nếu bị Thừa Vụ Lang biết được, không chừng sẽ phải hủy bỏ hôn sự này. Thế là Phạm Thành liền kêu hạ nhân nhà mình đuổi Hòa Yến đi

Nghe nói Hòa Yến lúc ấy vô cùng đau lòng, đến mức muốn tự vẫn ở trước cửa, Phạm Thành cũng chẳng quan tâm. Sau đó hắn vẫn kết hôn, cưới kiều thê vào lòng, tất cả đều thuận lợi.

Sau đêm tân hôn , Phạm Thành vẫn tính nào tật nấy. Nhưng vị phu nhân mới của hắn tính cách mạnh mẽ hung hãn, quản lý rất chặt chẽ, hắn không được vào thanh lâu, cũng không được đi dạo kỹ viện, đến cả đám tiểu thϊếp cũng do vợ mình đưa đến, lúc này, Phạm Thành liền nhớ tới Hòa Yến.

Tính tình Hòa Yến khác hẳn so với phu nhân của hắn, nàng dịu dàng mềm mại như nước, mặc dù thỉnh thoảng cũng đùa nghịch một chút, tuy nhiên vẫn rất đáng yêu. Phạm Thành cho người đi nghe ngóng tin tức của Hòa Yến, biết được Hòa Yến từ sau khi rời đi khỏi nhà họ Phạm, bệnh nặng một trận, sau đó tỉnh lại thì không còn một ra khỏi nhà nữa, cùng đệ đệ của hắn đến đối diện Túy Ngọc lâu bán bánh mận.

Không ngờ hôm nay gặp được nàng ở đây.

Hòa Yến dường như đã khác hẳn so với lúc trước.

Nàng không còn nhìn Phạm Thành bằng ánh mắt nịnh nọt và dịu dàng như trước, mà bình lặng làm cho người ta kinh ngạc. Vẫn là khuôn mặt đó, vậy mà lại nhiều năng lượng hơn mấy phần, còn có một chút khí khái hào hùng mà vốn dĩ nàng không có. Cũng chính là khí khái hào hùng này, làm dung nhan xinh đẹp của nàng trở nên khác biệt, thậm chí khóe môi cười cũng làm cho người khác không nhịn được mà yêu.

Giống như ve sầu thoát xác.

"Nàng quả nhiên vẫn còn giận ta." Phạm Thành chán nản nói.

Hắn chắc chắn Hòa Yến vẫn còn tình ý với mình, lúc trước nàng yêu hắn như thế, làm sao nói buông là có thể buông? Chỉ cần nàng chịu nhận lỗi như lúc trước, đưa nàng chút quà nhỏ, nàng sẽ tha thứ cho hẳn. Dạng nữ nhân thế này, nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ tay lên trời thề, sẽ khăng khăng một mực chỉ yêu mỗi hắn.

Hòa Yến không biết trong lòng Phạm Thành đang suy nghĩ gì, nàng đã nói đến như vậy rồi, Phạm Thành tựa như nghe vẫn không hiểu? Nàng liền quay đầu lại hỏi lão thợ may: "Đã đo xong kích thước rồi sao?"

Lão thợ may gật đầu nói phải.

"Đây là tiền đặt cọc, " Hòa Yến đem bạc đặt lên trên bàn, "Lúc nào có thể làm xong?"

"Sau hai mươi ngày sẽ may xong, quần áo mùa đông thời gian may sẽ hơi lâu một chút, cần một tháng hoặc hơn."

"Được, " Hòa Yến cười nói, "Sau hai mươi ngày chúng ta sẽ tới lấy, mong là làm đẹp một chút, " nàng chỉ vào Hòa Vân Sinh, "Người trẻ tuổi thích chưng diện."

"Ai thích chưng diện?" Hòa Vân Sinh thẹn quá hoá giận.

Lão thợ may cười không nói, gật đầu đồng tình.

Hòa Yến và Hòa Vân Sinh cùng nhau đi ra khỏi tiệm may, chỉ khẽ gật đầu một cái với Phạm Thành, không nói thêm câu nào nữa.

Phạm Thành hình như còn muốn nói điều gì, nhưng thiếu nữ kia đã dứt khoát rời khỏi, Hòa Vân Sinh quay đầu, vụиɠ ŧяộʍ quơ quơ quả đấm đối với hắn , ánh mắt cảnh cáo.

"Haha." Phạm Thành cười lạnh một tiếng.

"Công tử, Hòa Đại tiểu thư lần này đối với ngài . . ." Gã sai vặt căm giận bất bình.

"Không đáng ngại." Phạm Thành vung tay lên, "Nữ nhân mà, tính tình nhỏ nhen mà thôi."

Hôm nay Hòa Yến và người trong quá khứ cực kỳ khác nhau, người này bên ngoài tỏ vẻ xa cách ngàn dặm, quả thực làm cho lòng người ngứa ngáy. Phạm Thành bỗng nhiên nghĩ, hắn hao tốn nhiều thời gian trên người Hòa Yến như vậy, thế nhưng trên thực tế, cũng không lợi dụng được gì từ nàng.

Sao có thể là nước đổ lá khoai được? Nếu như hôm nay gặp được nàng ở nơi này, vậy ta sẽ không ngại nối lại tiền duyên, biến thành chuyện tốt?

Phạm Thành lộ ra một nụ cười tiểu nhân đã toan tính kỹ càng…