Triệu công tử nức nở khóc lóc một bên lấy mu bàn tay đi lau nước mắt, một bên nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ, lúc xuống ngựa, chân cẳng hắn như nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã một phát.
Gã sai vặt vội vàng đi qua nâng đỡ tay hắn, nói: "Công tử, công tử ngài không sao chứ?"
Triệu công tử một cước đá tên sai vặt đi, "Ngươi thấy ta giống như là không có chuyện gì sao!"
"Vừa rồi thực sự là làm ta sợ muốn chết." Hòa Yến nói: "Cũng là do ta không tốt, nếu không phải ta cứ khăng khăng cùng công tử đua ngựa, công tử cũng sẽ không bị doạ đến như vậy." Nàng ra vẻ tràn đầy áy náy, mười phần thành khẩn nói xin lỗi, "Mong rằng công tử không so đo với người con gái."
So đo? Hắn có thể so đo cái gì đây? Đối phương là ân nhân đã cứu mạng, hắn làm sao dám so đo với nàng? Triệu công tử miễn cưỡng cười khổ, trong lòng kìm nén, rồi lại nhìn kẻ đầu sỏ đang cúi đầu gặm cỏ dưới đất, giận không kìm được, vung tay lên: “Súc sinh ăn cây táo rào cây sung, suýt chút nữa đã hại bản thiếu gia bị thương, kéo ra ngoài chặt chân cho ta! Ta muốn chặt nó thành tám khối, làm thành thịt ngựa khô!"
Hòa Vân Sinh nhíu mày, nụ cười của Hòa Yến cũng dần lạnh nhạt.
Ngựa, đối với một vị tướng lĩnh mà nói, không chỉ là phương tiện di chuyển, còn là chiến hữu đồng sinh cộng tử. Bọn chúng không biết nói chuyện, nhưng sẽ chở binh sĩ xông pha chiến đấu. không biết nói chuyện, nhưng sau khi chủ nhân bỏ mạng, lại đau đớn đến mức thậm chí tuyệt thực.
Bọn chúng trung thành với chủ nhân của mình, nếu như chủ nhân cũng thương cho chúng nó.
Đám công tử giàu có ăn chơi đua đòi chưa từng được trải nghiệm sa trường tàn khốc, bởi vậy cũng không có cách nào biết được chuyện chiến mã và chủ nhân ở giữa sa trường như đồng bào tình nghĩa. Người còn phân cao thấp, một tên súc sinh, một con ngựa không đáng để hắn do dự, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, không quan tâm được nhiều vấn đề như vậy.
". . . Đây là một con ngựa tốt, " người nói chuyện là Hòa Tuy, hắn an ủi: "Công tử vẫn suy nghĩ lại cho kỹ hẵng quyết định."
"Đây là ngựa của bản thiếu gia." Triệu công tử đang lo bực mình nhưng không có chỗ xả, Hòa Tuy chẳng may đυ.ng vào, hắn dữ tợn cười một tiếng, "Ta muốn thế nào thì làm thế đấy?" Hắn lấy ra một cây dao găm nhỏ từ hông, sáng lấp lánh, nói: "Ta không chỉ muốn gϊếŧ, còn muốn gϊếŧ ngay ở đây!"
Chuôi dao găm nạm hình một con chim bồ câu đang ngậm quả trứng lớn bằng hồng ngọc, vỏ đao cũng làm bằng vàng, vô cùng hoa lệ. Bây giờ con dao này đang chuẩn bị cắm vào da thịt chú ngựa đang mải mê gặm cỏ, ngựa vẫn chưa biết chủ nhân đã nảy sinh sát tâm với mình, vẫy đuôi, dáng vẻ ăn cỏ rất khoan thai.
Trong mắt Triệu công tử hiện ra sát khí đằng đằng, bất giác nghĩ tới một biện pháp tốt. Con ngựa này làm cho hắn bị kinh sợ, còn mất mặt mũi, nếu làm thịt nó ở đây, một là vì muốn xả giận, thứ hai là ra vẻ mình cứng cỏi, cứu vớt lại một chút mặt mũi.
Hắn nhìn về hướng gã sai vặt quát: "Bắt lấy nó cho ta!"
Bàn tay Hòa Yến khẽ nhúc nhích, cây côn bọc thép cũng vì thế mà không tự giác trèo lên bên hông.
Nàng không thể . . . không thể nhìn con ngựa này vì nàng mà chết. Nếu như muốn ra tay, cũng không có lý do gì chính đáng.
Ngựa bị mấy gã sai vặt đè xuống, gã sai vặt cầm đầu hô: "Công tử, công tử, bọn nô tài đè được nó rồi! Công tử nhanh chóng ra tay đi!"
Triệu công tử cầm dao găm trong tay, đi lên phía trước, nhắm ngay cổ ngựa, con dao găm lạnh ngắt nhắm cổ ngựa mà đâm xuống——
"Ầm —— "
Một tiếng chói tai vang lên, giống như kim loại chạm vào nhau, có đồ vật gì đó rơi trên mặt đất, Hòa Yến lặng lẽ lùi về, vươn tay đỡ. Chỉ thấy dao găm trong tay Triệu công tử đã rơi xuống, Triệu công tử nắm tay cổ tay mình, "Ai da ai da" kêu lên.
"Ai? Là ai?" Hắn một bên giơ chân đau lên, một bên không quên mắng chửi người, "Con mẹ nó ai dám đánh ta!"
"Là ta."
Có tiếng người từ sau lưng truyền đến.
Giọng nói này . . . trái tim Hòa Yến khẽ lay động, xoay người nhìn.
Sau lưng bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người, ngồi trên lưng ngựa. Thiếu niên bên trái mặc áo cổ tròn họa tiết màu cam thảo xen lẫn vàng, vạt áo trường bào vắt nghiêng một phía, kiểu màu sắc rợn người như vậy hắn mặc lên lại trông cực kỳ hợp lý, môi hồng răng trắng, nụ cười sáng lạn, con ngươi cũng trong trẻo, nhưng lại không mang theo tính trẻ con, ra dáng một tiểu lang quân có tinh thần phấn chấn.
Mà thanh niên trẻ tuổi bên phải kia . . . hai mắt Hòa Yến chợt tỏa sáng.
Giống như ngày xuân hoa đua sắc thắm, băng tuyết dần tan, một tòa thành xuân sắc bên trong dần lộ ra, có người rẽ cỏ đạp hoa đi tới.
Thiếu niên mặc áo vàng trời sinh vô cùng anh tuấn, so với thiếu niên bên trái nhan sắc còn cao hơn mấy phần. Mặt như mỹ ngọc, mắt như sao sáng, một đôi mắt ấm áp, nhưng đuôi mắt hơi giương lên, màu sắc như nước mùa thu phản chiếu, đáng lẽ là một đôi mắt khiến người ta tan chảy, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng như băng.
Hắn không giống như thiếu niên bên cạnh, đầu đội ngân quan, tóc đen rủ xuống. Người đó mặc trang phục cưỡi ngựa màu sương giá, vạt áo thêu lên hình Chu Tước bằng chỉ vàng quý giá , khí thế cực kỳ nổi bật. Chân đi giày cưỡi ngựa màu đen, bên hông đeo một thanh bội kiếm ngọc trong suốt. Cưỡi bạch mã, đeo dây cương vàng, anh anh ngọc lập. Tay phải với những khớp xương rõ ràng đang vuốt ve một cái túi thơm màu xanh đậm, bên trong phát ra tiếng leng keng nho nhỏ.
(Chú thích: anh anh ngọc lập là thành ngữ TQ chỉ nghi thái của người đàn ông cao to, đẹp trai, nhìn bắt mắt)
Còn ai khác có vẻ phong thái tuấn tú, phương lan cánh thể ngoài Ngũ Lăng quý công tử!
(Chú thích: phương lan cánh thể là thành ngữ TQ chỉ người đàn ông tao nhã, đức rộng tài cao. mệt với tác giả quá bay ơi toàn dùng thành ngữ k biết dịch kiểu gì 🙂)
Hòa Yến đang bận bịu ngấm ngầm tán thưởng, đột nhiên cảm thấy không hợp lý lắm, trong khoảng chừng một giây bỗng nóng ran, căng thẳng mà cúi đầu, màn lụa trắng hơi rung nhẹ, che khuất ánh mắt chột dạ của nàng.
Chỉ nghe thấy đầu bên kia tên Triệu công tử đang bận nịnh nọt, nhỏ giọng e ngại: "Thì ra là Tiêu đô đốc . . . Thất lễ rồi."
Trong đầu Hòa Yến bỗng nhiên hiện lên hình ảnh rất nhiều năm về trước, cũng trong một ngày xuân, yến oanh vui múa, dưới tán cây dương liễu trong sân, nàng ngây thơ ngẩng đầu nhìn, người đó mặc áo gấm giày da, một thiếu niên anh tuấn lấp ló sau tán cây dương liễu, mặc dù trên mặt ngập tràn vẻ sốt ruột, nhưng không che giấu được tư thế oai hùng.
Cảnh xuân ấm áp làm người ta lười muốn ngủ, gió xuân thoang thoảng, hắn như người bước ra từ trong bích họa, một màn xuân sắc nhưng hơi ảm đạm.
Đó là kỳ phùng địch thủ của nàng kiếp trước, ngày xưa từng là bạn đồng môn, cũng là Đô đốc Hữu quân thanh danh hiển hách, Phong Vân tướng quân, Tiêu Giác, Tiêu Hoài Cẩn.
(Mãi mới chịu xuất hiện =))), chờ lâu vch)