Chương 15: Cưỡi ngựa

Thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, còn nắm một cái côn bọc đầu sắt, nghịch ngợm ung dung lắc lư, giọng nói nhẹ nhàng.

"Yến Yến?" Hòa Tuy ngẩn người, ngay sau đó nhỏ giọng trách cứ: "Con lại nói bậy bạ gì đó?"

Hòa Yến không nhìn Hòa Tuy, chỉ nhìn chằm chằm tên Triệu công tử, nói: "Công tử có bằng lòng hay không?"

Triệu công tử là một tên thương hoa tiếc ngọc, thiếu nữ này mặc dù có rèm che mặt, chỉ lộ một đôi mắt nhưng cũng có thể đoán ra dung mạo không kém phần xinh đẹp, huống hồ nàng còn đưa tay không đánh người, mặt tươi cười vui vẻ, giọng nàng nói bay bổng, nghĩ thế nào cũng là mỹ nhân, mỹ nhân xinh đẹp đưa ra yêu cầu, hắn cũng đành phải thuận ý theo nàng.

"Cô nương không biết thôi, ngựa này tính tình hung ác, nếu nàng bị thương, tại hạ sẽ buồn rầu ảo não vạn phần." Hắn còn hảo ý nhắc nhở, tự cảm thấy mình phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng hắn vừa dứt lời, thì nghe thiếu nữ cười nhẹ một tiếng, sau một khắc, liền cảm thấy hoa mắt, quần áo màu son nhạt phảng phất tung bay như hoa, mang theo một làn gió thơm. Lại đưa mắt nhìn đi, Hòa Yến đã ngay ngắn ngồi ở trên lưng ngựa, tay cầm dây cương.

Con ngựa kia thớt vốn là bị Hòa Tuy lôi kéo, Hòa Tuy cũng không ngờ tới Hòa Yến lại đột nhiên trở mình lên ngựa, nhẹ buông tay, dây thừng rơi xuống, liệt mã chấn kinh, lập tức hí dài một tiếng, tại chỗ nhấc chân vọt lên.

"Yến Yến ——" Hòa Tuy sợ hãi hô một tiếng, Hòa Vân Sinh cũng giật nảy mình.

Hòa Yến không hề hoang mang, dứt khoát bỏ qua dây cương, chỉ bắt lấy lông bờm trên cổ ngựa, nàng quấn chặt dây gấp gáp, mặc cho ngựa giãy dụa cũng không rơi xuống, thuận thế cúi người, lỗ tai dán bên tai ngựa, trong miệng ùng ục ục phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái.

Kỳ lạ là, dần dần, ngựa hung không giãy dụa nữa, vó ngựa cũng đứng yên tại chỗ, chậm rãi ổn định lại.

Đám người bọn họ cực kỳ kinh ngạc.

"Yến Yến, mau xuống đây ——" trái tim Hòa Tuy cuối cùng rơi xuống, vội vàng vươn tay về phía Hòa Yến, "Cẩn thận ngã xuống."

Hòa Vân Sinh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, thiếu niên cắn chặt môi, sắc mặt hơi trắng bệch, giọng nói cũng hơi run rẩy, "Ngươi . . . Mau xuống đây! Không muốn sống nữa đúng không?"

"Ha ha ha ha, " tên Triệu công tử đứng ngây ngốc nãy giờ lại đột nhiên cười lớn, "Không nghĩ tới cô nương thật là tài giỏi như vậy. Đã như vậy, " hắn cũng trở mình nhảy lên ngựa, "Đua với cô nương một trận, được không?"

Quả đúng là rất có phong thái đàn ông.

Hòa Yến mỉm cười, "Vậy công tử cẩn thận quá rồi, ta đã nói mình chỉ là người huấn luyện ngựa." Nói xong câu đó, nàng liền đưa tay vỗ mông ngựa, con ngựa hất bụi chạy đi!

"Cô nương vậy mà không cần roi ngựa sao?" Triệu công tử lẩm bẩm nói, ngay sau đó một rút roi ra, "Đi!"

Hai con ngựa trên đường đua làm tràn ra cuồn cuộn bụi mù, để lại phía một đám người trợn mắt hốc mồm.

Hòa Tuy chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hòa Vân Sinh, Hòa Vân Sinh vội vàng giải thích, "Đừng hỏi con, con cũng không biết nàng học cưỡi ngựa từ lúc nào.”

Hòa Tuy mông lung như đang ngủ mơ.

Con gái ruột của mình, bản thân ông ta rõ ràng là người rõ ràng nhất. Cầm kỳ thư họa miễn cưỡng có thể nói là biết chút, ăn mặc chải chuốt thì đúng là nhân tài kiệt xuất, nhưng việc cưỡi ngựa múa kiếm như thế này, đừng nói đến thuần thục, chỉ cần nghe đến tên, nàng không trợn mắt trừng một cái đã là tốt lắm rồi. Hòa Yến ưa thích những công tử phong lưu thanh nhã, ưa thích thưởng thức trà, thích bàn về thơ, thích xem hoa dưới ánh trăng sáng, những chuyện thô thiển như vậy, nàng kính nhi viễn chi, sợ phá hỏng làn da mịn màng đã dày công chăm sóc.

(Chú thích: kính nhi viễn chi là thành ngữ, chỉ bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)

Thế nhưng nàng trở mình lên ngựa với tư thái thuần thục như vậy, giống như là đã làm qua trăm ngàn lần, tập mãi thành thói quen, thậm chí so người phụ thân của nàng này chỉ có hơn chứ không kém. Con ngựa hung hãn kia, dưới tay nàng cũng thuận theo như mèo nhỏ, đã vậy còn không cần roi ngựa? Sao nàng có thể làm được những chuyện đó?

Hòa Tuy nhìn về phía người đang chuyển động trên đường đua ngựa.

Hòa Tuy không thể nào thuần phục được con ngựa mà Hòa Yến đang cưỡi thoăn thoắt như gió ấy, tư thế của nàng ung dung, bởi vì mặc váy dài không thuận tiện lắm, nên đem váy dài vén lên, lộ ra quần dài bên trong, có điều không những không lỗ mãng, ngược lại là dáng vẻ hào sảng khó nói nên lời.

Triệu công tử không đuổi kịp nàng, trong lòng hắn đã hơi nổi nóng.

Hắn đến võ đài là vì làm náo động nơi đây, không phải là vì mất mặt. Vừa rồi Hòa Tuy chọc cho hắn rất vui vẻ, nhưng nha đầu này xuất hiện là chuyện gì xảy ra? Hắn không thể nào bị đánh bại bởi một nữ nhân, hơn nữa cô gái này cưỡi ngựa chưa một lần thuần phục, chẳng lẽ hắn cứ để bị người ta chế giễu hay sao?

Chắc chắn không có khả năng đó!

Trong lòng Triệu công tử sinh ra sự hiếu thắng, hắn càng dùng thêm sức đánh quất roi vào mông ngựa, ngựa bị đau, gấp gáp chạy hướng về phía trước, trước mắt đã sắp vượt qua Hòa Yến.

Cư như vậy, thấy mình càng ngày càng gần Hòa Yến, Triệu công tử không khỏi đắc ý, hắn bảy tuổi đã đi học cưỡi ngựa, nhiều năm như vậy, sao có thể không sánh bằng một người con gái?

Hắn thúc ngựa, cuối cùng cũng vượt qua được Hòa Yến.

Triệu công tử cười to lên: "Cô nương, ngươi có thể thêm chút sức nữa được rồi đó!"

"Công tử thật là dũng mãnh, " Hòa Yến cất giọng nói mang theo một chút kinh ngạc, "Ta lần đầu tiên bị người ta đuổi kịp đó"

Trong khi nói chuyện, tay nàng vẫn phủ lên chiếc côn bọc đầu thép ở bên hông, Triệu công tử phi ngựa chạy phía trước, nàng ở phía sau, cứ tưởng như vậy đã công bằng vô tư, bỗng chiếc côn chợt đâm vào mông ngựa.

Không ai phát giác được có chỗ nào không đúng, trừ con ngựa Triệu công tử đang cưỡi kia.

Ngựa bị hoảng sợ, sau đó lảo đảo một cái, Triệu công tử vội vàng không kịp chuẩn bị, buông lỏng tay, roi ngựa liền lăn xuống. Sau một khắc, con ngựa liền không nghe theo sự chỉ huy, lao nhanh hướng về phía trước, Triệu công tử không biết phỉa làm sao, nắm chặt dây cương, lúc này hắn đã hoàn toàn vô dụng.

"Dừng, dừng lại!" Hắn kêu thảm thiết, ngồi trên lưng ngựa đau đầu choáng váng.

Sau lưng truyền đến giọng nói vội vàng của Hòa Yến, "Triệu công tử? Triệu công tử ngài có khỏe không?"

"Cứu . . . Mau cứu ta!" Triệu công tử bị dọa đến mức nói chuyện bằng giọng nghẹn ngào, "Làm cho nó dừng lại đi!"

Nơi đài quan sát phía xa, Hòa Vân Sinh cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ta hình nghe được tên công tử họ Triệu kia đang hô cứu mạng?"

Hòa Tuy giật mình, nhìn thấy ở cuối đường băng, có hai con ngựa đang quay đầu chạy về phía học, Triệu công tử cưỡi ngựa phía trước, nhưng trong tay hắn lại không cầm roi ngựa, mà ngược lại ôm thật chặt dây cương, khóc trời than đất. Sau lưng là Hòa Yến đang sốt ruột hỏi thăm, nhưng nàng lại ngồi vững trên lưng ngựa như bàn đá?

"Triệu công tử ngựa hình như đang bị sợ hãi." Hòa Tuy vội vàng đi vào trong chuồng ngựa dẫn ngựa ra, "Ta đi hỗ trợ bọn họ!"

"Công tử . . . Công tử ơi " gã sai vặt sầm mặt lại rồi, "Ngài không thể xảy ra chuyện gì được!"

Triệu công tử vẫn đang khóc gào trên lưng ngựa, âm thanh thê thảm, Hòa Yến giơ tay lên móc lỗ tai, thật ồn ào quá đi.

Tiểu tử nhà giàu ngông cuồng như vậy, không dọa hắn một trận sợ mất mật, thì nàng không phải Hòa Yến. Năm đó trong dội quân tân binh, không thiếu người tự cho là mình giỏi giang siêu việt hơn người, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận sự thật. Trên đời này, còn có người này người kia, nhìn lên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.

Đợi thưởng thức đủ rồi, thấy Hòa Tuy ở phía xa xa bắt đầu cưỡi ngựa đến đây, Hòa Yến mới bắt đầu vỗ mông ngựa, ngựa dừng bước lại, nàng nhảy xuống ngựa, dáng người sừng sững như cột, một tay cầm côn bọc thép chắn ngang trước vó ngựa của Triệu công tử, ngựa đột nhiên bị ngăn cản, bước chân dừng lại, theo quán tính dựng thẳng lên tại chỗ. Hòa Yến giữ chặt dây cương, quát: “Hí—— "

Ngựa đã bình tĩnh trở lại.

Gió thổi qua, cuốn lên tấm lụa trắng che mặt, nhìn thoáng qua, là gương mặt của người con gái trẻ tuổi, chỉ trong một cái chớp mắt, dải lụa mịt mờ màu trắng đã bao trùm lên gương mặt nàng.

"Được rồi." Nàng đứng ở phía sau lưng người thanh niên vẫn còn đang kêu khóc nói: "Ngươi có thể xuống rồi, Triệu công tử."

"Hu hu—— hu hu hu hu—— "

Triệu công tử bỗng khóc oà lên.