Chương 19: Lái xe đưa cô về nhà

Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong tắm rửa sơ qua, Trần Quả mở cửa xe, Dương Dược ngồi vô theo.

Dưới đèn trong xe, Dương Dược thấy nửa mặt bên trái của Trần Quả còn sưng hơn bên phải.

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Sao mặt cô bị sưng lên vậy?"

Trần Quả không chút khách khí oán hận anh: "Không phải anh nói anh không hứng thú với chuyện của người khác sao?"

"Ha......".

Dương Dược khẽ cười một tiếng, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào mang thù như vậy.

Toàn thân anh chậm rãi đè xuống, giam cầm thân thể nhỏ nhắn của Trần Quả trong vòng tay, cảm giác ngột ngạt dâng lên, dây thanh quản mở ra khiến l*иg ngực rung động: "Trước kia tôi không có hứng thú, nhưng bây giờ tôi muốn biết."

"......Tên vô lại!"

Trần Quả bị anh đè ép làm cơ thể không thể động đậy.

Sau khi hai bên im lặng giằng co trong chốc lát, Trần Quả chủ động chịu thua, nhỏ giọng nói: "Chồng tôi, à không, là chồng cũ đánh tôi."

"Đánh phụ nữ? Đúng là không có tiền đồ."

Trần Quả không nhìn Dương Dược nên không thấy sự tức giận lóe lên trong mắt anh.

Dương Dược vươn tay véo bầu ngực đầy đặn của Trần Quả, nói với giọng thản nhiên: "Cô Trần, cô có muốn tôi giúp cô dạy cho anh ta một bài học không?"

"Cái gì?" Trần Quả ngạc nhiên liếc nhìn anh, xác nhận bản thân có nghe nhầm hay không, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Dương Dược không giống như đùa giỡn, cô vô thức lắc đầu: "Không cần ......."

Đây là chuyện gia đình của cô, cô không muốn làm liên lụy đến những người không liên quan.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là Dương Dược rất có tinh thần trọng nghĩa ......

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trái tim Trần Quả lại nhảy lên một chút vì lời nói của anh.

"Anh ta đã ra tay đánh cô, cô còn nhẫn nhịn được sao?"

Dương Dược từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu rồi ngậm vào miệng.

"Dù sao tôi cũng sẽ sớm ly hôn với anh ta, quá lắm thì sau này cả đời không qua lại với nhau."

Trần Quả tựa đầu vào ghế, bình tĩnh nói.

Nghe Trần Quả nói sắp ly hôn, động tác Dương Dược hút thuốc ngừng một lát, liếc nhìn Trần Quả, cười xấu xa: "Ly hôn? Sẽ không phải là bởi vì tôi đấy chứ?

Trần Quả nhìn anh không nói nên lời: "Bớt tự luyến, không phải vì anh. "

Là vì cuộc hôn nhân của cô vốn đã có vấn đề, lại thêm tiểu tam thừa cơ mà xen vào nên mới đi đến bước này.

Và ly hôn là kết quả tất yếu.

"Vậy tốt rồi. "

Dương Dược cười nhẹ, chẳng biết tại sao, anh cảm thấy mình ngày càng có hứng thú với Trần quả.

Người phụ nữ này bề ngoài trông mềm mại yếu ớt, dáng vẻ dễ bị người ta bắt nạt , nhưng không ngờ trong xương lại có một mặt quật cường như vậy.

Nói ly là ly, không chút lưu luyến, cũng không dây dưa dài dòng.

Chỉ một điểm này đã khiến anh rất thưởng thức.

Trần Quả liếc nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng, cô ngáp một cái: "Dương Dược, tôi mệt rồi, ngày mai tôi phải đi làm, anh cũng nên trở về đi"

"Đồ vô lương tâm." Dương Dược vươn tay véo cái mũi xinh đẹp của Trần Quả, giọng nói trầm ấm phát ra từ ngực anh: "Sung sướиɠ rồi lập tức đuổi người đi."

Trần Quả hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình không tức giận: "Vậy anh muốn gì?"

Vừa rồi cô bị Dương Dược giày vò lâu như vậy, bây giờ thật sự rất buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm, nên cô không còn tinh lực để đối phó với anh nữa.

"Mệt mỏi thì ngủ đi, tôi lái xe cho."

Dương Dược hút xong hơi điếu thuốc cuối cùng thì ném xuống đất dập tắt.

Anh dứt khoát ra khỏi xe, bá đạo đổi chỗ ngồi với Trần Quả..

Khi mệt mỏi không nên lái xe, nếu không sẽ rất nguy hiểm, vì vậy tối nay anh không yên tâm để cô lái xe một mình trở về.

"Anh ......".

Trần Quả sững sờ, nhìn anh thắt dây an toàn cho mình mà trong lòng có chút sửng sốt, không ngờ anh lại cẩn thận và ân cần đến vậy.

Trần Quả ngồi ở ghế phó lái đọc địa chỉ, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn Dương Dược thuần thục lái xe ra đường, kỹ năng lái xe của anh luôn rất tốt, anh lái xe vững vàng, có thể khiến người ngồi cảm thấy rất thoải mái.

Ngày hôm sau, khi điện thoại di động reo, Trần Quả tỉnh dậy trong nhà mình.

Tối qua sau khi đưa cô về nhà, Dương Dược đã rời đi.

Nhớ lại những cảnh tượng đêm qua làʍ t̠ìиɦ ở góc tường với Dương Dược ở công trường, quá kí©h thí©ɧ, hai má cô bắt đầu nóng rát, thân dưới cũng cảm thấy đau âm ỉ.

Người đàn ông đó, khi bắt đầu làm là không muốn cô sống mà, eo cô sắp bị anh làm gãy rồi......

Trần Quả lắc đầu, xua tan hình ảnh trong đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Vào một ngày mới, cô phải làm việc chăm chỉ để có được một chỗ đứng.