Chương 8: Là Chó Hay Là Sói

Lúc màn hình sáng lên, người của cô đang ở giao diện bản đồ trong cung, mà biểu tượng cung điện hiển thị ở Ngự Long điện là màu xám.

Điều này có nghĩa là cô không thể vào cung điện.

...... Ủa, Đường Ninh lại xem thời gian chơi game, phát hiện cách lần trước cô đăng nhập vào game là đã qua năm ngày.

Mà trong hiện thực, cũng vừa vặn trôi qua năm tiếng.

Không biết liệu hai điều này có liên quan với nhau không.

Nhưng ngay cả khi cô không online, thời gian chơi game vẫn tiếp tục chạy, hơn nữa cũng không có bất kỳ tính năng quay lại.

Lần này cô đi đến các cung điện khác dạo dạo một chút trước, không phát hiện ra điều gì thú vị, lại đành phải đến Từ Ninh cung.

Cuộc sống của Thánh Từ hoàng thái hậu không mấy tốt đẹp, mỗi ngày không phải là nằm để cho người ta đấm chân thì sẽ là ngồi ăn dưa đọc sách, nhân tiện tán gẫu với các tiểu cung nữ bên cạnh.

"Thẳng nhãi đó mạng lớn thật." Thánh Từ nằm dựa vào mỹ nhân kháo, thoải mái nói: "Ở dưới mí mắt ai gia, không ngờ có thể sống sót đến bây giờ. ”

(Mỹ nhân kháo: một kiểu nội thất vừa giống lan can vừa giống ghế dài)



Cung nữ bên cạnh là người Đường Ninh không biết, liều mạng nịnh nọt, "Thái hậu người coi như nuôi một con chó con, rãnh rỗi nhìn nó bò loạn khắp nơi đòi ăn, cũng coi như giải sầu. ”

"Thằng nhóc này là sói hay chó còn chưa biết." Thái hậu thở dài một hơi: "Đừng thấy Tạ Hành Dã bình thường đần độn, tính cách lại quái gở cáu kỉnh. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của hắn, ai gia từ đáy lòng lại rét run. ”

Bà ta từng theo tiên hoàng đi săn bán, nhưng không may bị tách khỏi mọi người, trong lúc hoảng sợ đối diện với một con báo hoang dã, đã từng có cảm giác như vậy.

Giống như bị hút vào, cả người lạnh như băng, ngay cả một bước cũng không dám di chuyển.

Tạ Hành Dã chỉ là một thứ vô dụng, nhưng lần nào cũng làm cho bà ta nhớ lại con báo kia, cũng vì vậy mà Thánh Từ Hoàng thái hậu đã vài lần nổi lên sát tâm, ngay cả chính bà ta cũng cảm thấy cảnh giác với mọi thứ.

"Chỉ là một đứa trẻ vô dụng, mười tuổi mới có thể mở miệng nói chuyện, nếu không phải thái hậu người cất nhắc hắn, nói không chừng đã chết ở bên ngoài từ lâu." Cung nữ tâng bốc nói: "Thái hậu có trái tim nhân hậu, hắn nhất định sẽ cảm tạ đại đức của thái hậu. ”

"Thôi..." Thánh Từ chậm rãi nhắm mắt lại, uể oải khoát tay áo, hô hấp cũng kéo dài.

Đường Ninh đứng ở một bên công khai nghe lén, ấn ấn để xem tư liệu chi tiết của tiểu cung nữ, bên trong chỉ có mấy dòng chữ đơn giản, miêu tả tình hình của người này.

Cô lại ấn một cái vào Thánh Từ Hoàng thái hậu, tư liệu chi tiết của mỹ nữ có rất nhiều, bao gồm xuất thân của người này, con đường lên làm thái hậu, cùng với một ít sở thích cá nhân.

Mà phía dưới tư liệu của bà ta, cũng có hai mảnh vỡ bảy màu tương tự với của Tạ Hành Dã đang lơ lửng.



Một cái tên là [Tân Hoàng] thu phí 666, một cái tên là [Triệu Phương Nghi Án] thu phí 3 tệ.

Triệu Phương chính là hộ bộ lang trung kia.

...... Thật ra cô có chút ngứa ngáy muốn biết hai huynh muội Triệu gia kia tiếp theo sẽ ra sao, không nhịn được nạp tiền 3 tệ.

[Đã nhận được thành ý của bạn, sẽ mở khóa các mảnh vỡ bộ nhớ cho bạn.]

Giao diện điện thoại chợt xoay tròn, màn hình bắt đầu mờ đi, Đường Ninh tăng độ sáng lên mới có thể nhìn rõ.

Là phòng ngủ của Ngự Long điện.

Không ai có thể ngờ rằng cung điện nơi hoàng đế ở lại bị Thánh Từ Hoàng Thái hậu biến thành tù giam tra tấn phạm nhân.

Bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ hoa lê vàng, thân thể lắc lư, trâm vàng bên sườn mặt lắc lư, đổ bóng lên mặt bà ta.

Tiểu hoàng đế yên lặng đứng ở bên cạnh bà ta, giống như có chút nhàm chán, chơi đùa kim châu trên ống tay áo.

Thánh Từ thái hậu chán ghét liếc hắn một cái, sau đó cười lạnh nói với tù nhân trước mặt: "Triệu Khải Sính, chẳng lẽ ngay cả mạng muội muội ngươi, ngươi cũng mặc kệ sao? ”