Chương 9: Triệu Phương Nghi Án (1)

Triệu Khải Sính lúc này người đầy vết thương, nhưng toàn thân vẫn còn nguyên vẹn, bị trói vào cột ngọc chạm khắc rồng, cho dù muội muội bị lấy ra để uy hϊếp, hắn ta vẫn nhắm chặt hai mắt, không nói một lời.

Liên tiếp ba ngày, người này giống như đàn gảy tai trâu.

Thánh Từ phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương.

Thị vệ áo đen ở một bên kính cẩn nói: "Thái hậu nương nương, xin cho thần hạ đưa hắn ta đến Đại Lý tự từ từ tra khảo, người không cần đích thân thẩm vấn, tránh làm bẩn tay mình. ”

Thái hậu không kiên nhẫn phất phất tay: "Thôi, tùy ngươi,"

Nói đến một nửa, bà ta đột nhiên ngừng lại, quỷ dị nhìn Tạ Hành Dã, tiếp theo trên mặt hiện ra một nụ cười vi diệu.

"Hoàng đế bệ hạ, người này dám mạo phạm ngươi, mạo phạm ai gia, ngươi ở bên nhìn đã ba ngày rồi, chẳng lẽ không muốn chia sẽ nổi lo lắng cho ai gia sao?"

Giọng điệu của Thánh Từ lạnh lùng lãnh đạm giống như là độc xà bò trong mưa máu, Đường Ninh nổi da gà, ngập ngừng ấn nút dưới màn hình.

Tất cả đều màu xám, và trong một mảnh hồi ức, cô không có bất kỳ quyền hoạt động nào.

Tạ Hành Dã vẫn là mặt không chút biểu cảm, trả lời bà ta một cách thờ ơ: "Nhi thần nguyện san sẻ lo lắng cho mẫu hậu. ”

Như thể hắn không có não, không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Thánh Từ.



Ngu ngốc bướng bỉnh, thực sự không được yêu thích.

Thánh Từ thái hậu khinh thường giơ tay ra hiệu thị vệ đưa kiếm cho bà ta, sau đó cười mỉn cười đưa cho Tạ Hành Dã: "Nào, bệ hạ, ngươi đi cắt đi một ngón tay của người này. ”

Tạ Hành Dã chỉ là một đứa trẻ chừng mười tuổi, đứa trẻ bình thường nghe nói như vậy có thể bị dọa khóc.

Nhưng hắn tỏ ra không hề sợ hãi, chỉ cầm kiếm từ tay Thánh Từ, hai ba bước đi tới trước mặt Triệu Khải Sính, nhắm ngay bàn tay người này rồi chém loạn.

Triệu Khải Sính không khỏi kêu lên đau đớn, tiểu hoàng đế kia căn bản là chém loạn, trong lúc nhất thời máu thịt tung bay, có mấy giọt văng lên mặt Thánh Từ.

Chóp mũi có thể ngửi thấy mùi máu tanh hôi, Thánh Từ tức giận không thôi, lớn tiếng quát: "Cút về đây! ”

Tạ Hành Dã nghe vậy nghi hoặc xoay người, chậm rãi đi về liền bị tát một cái.

Hắn loạng choạng ngã xuống đất, không dám đứng dậy nữa, dường như có chút thất thố.

"Đồ vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được." Thái hậu khó chịu chỉ vào mấy thị vệ kia: "Mấy người các ngươi dạy cho hắn ta một bài học... Người Triệu gia không phải trung thành với Hoàng đế sao? Để cho hoàng đế phế vật này lột da rút xương con trai độc nhất nhà bọn họ sau đó đóng đinh tứ chi vào tường! ”

Giọng điệu của bà ta tức giận ngút trời, mấy thị vệ nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất, cung tiễn Thái hậu ra cửa.



Tim Đường Ninh đập dồn dập hơn.

Mặc dù là cảnh hoạt hình 2D, nhưng cô dường như đã tự mình trải tra những chuyện này.

Tạ Hành Dã còn đang cuộn mình trên mặt đất, dường như đang sợ hãi gần chết, cho dù Thánh Từ đi rồi, hắn vẫn khẽ run rẩy.

Cô chần chờ xoay qua, không hiểu sao muốn vỗ vỗ đầu an ủi hắn hai câu.

Trong mảnh vỡ ký ức, Tạ Hành Dã không nhìn thấy cô.

Thế nhưng chờ sau khi thấy rõ ràng biểu cảm hiện tại của hắn, Đường Ninh lại nhịn không được sửng sốt.

...... Không có biểu hiện gì cả.

Không còn vẻ ngây ngốc hay sợ hãi khϊếp nhược như vừa rồi, Tạ Hành Dã hiện tại có phần quá, quá bình tĩnh. Ở nơi người khác nhìn không thấy, hắn chỉ mở to hai mắt nằm trên mặt đất, trong mắt một mảnh đen kịt, tựa như giếng cổ sâu không thấy đáy.

Không có nỗi sợ hãi, chỉ có chút mệt mỏi thẫn thờ.

Giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác.

Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, hình ảnh trước mắt liền sụp đổ từng chút một, mấy cảnh tượng nhanh chóng lướt qua: Triệu Khai Sính bị lột da rút gân, mấy ngày sau trong Ngự Long điện đột nhiên bóc cháy, hai thi thể, tiểu hoàng đế được cứu ra từ trong đám cháy.