Chương 3: Tiểu Hoàng Đế Có Thể Nhìn Thấy Cô (3)

Quá thông minh... Có thể hiểu được thông tin mình nhập vào.

Đường Ninh cảm thán, sau đó phát hiện bây giờ mình có thể điều chỉnh góc nhìn bằng cách thủ công.

Cô nàng xoay từ trên xuống dưới từ trái sang phải vài vòng mới thích ứng, chậm rãi chuyển góc nhìn đến tiểu hoàng đế.

Vốn ở gần phía thị vệ ngã xuống, bên chân tiểu hoàng đế chảy đầy máu tươi, thị vệ chết còn mở to hai mắt hoảng sợ, nhãn cầu hơi nhô ra, nhìn có phần hơi đáng sợ.

Nhưng Tạ Hành Dã không hề có chút thần sắc sợ hãi, nó chỉ xuất thần nhìn về hướng Đường Ninh, nghiêng nghiêng đầu, "Ngươi là ai? ”

Máu Tiết Du dính vào y bào của nó, nó hậm hực kéo góc áo, lại tiếp tục hỏi cô, "Ngươi là ai.”

Thanh âm trơn tuột trầm thấp, mang theo chút ít tò mò, giống như bị một trận gió nhẹ thổi qua hai má, Đường Ninh đột nhiên cảm thấy có chút chữa lành.

Tiểu hoàng đế vậy mà lại có thể mở miệng nói chuyện.

Thấy cô nàng hồi lâu không đáp lời, tiểu hoàng đế có chút mất hứng, nó mím chặt môi, lại quay đầu lại, không để ý tới Đường Ninh nữa.

Đường Ninh thử điều khiển nhân vật đi tới đi lui trong phòng, phát hiện độ tự do của trò chơi này cực kỳ cao, ngăn kéo rương trong phòng đều có thể mở ra, còn có thể tháo bảo kiếm, tranh chữ treo trên tường.

Cô đang vui vẻ, bất thình lình nghe thấy tiểu hoàng đế nói: "Kẻ trộm." ”!

Đường Ninh lập tức quay đầu lại, nhìn về phía tiểu hoàng đế, đối phương cũng đang nhìn cô.

Không giống với bộ dáng nặng nề vừa rồi, nó vẫn ngồi trên mặt đất, chỉ là di chuyển vị trí để tránh bị máu tươi dính vào, chun mũi lại lặp lại một câu, "Kẻ trộm. ”

Sao mà còn mắng người vậy hả.



Đầu ngón tay chạm đến bên cạnh tiểu hoàng đế sẽ hiện ra một hộp thoại, Đường Ninh nhập mấy chữ: "Tôi không phải kẻ trộm, tôi là tiên nữ. 】

Đối thoại vừa gửi đi, tiểu hoàng đế kia liền nghi hoặc mở to hai mắt.

Dáng vẻ của hắn bây giờ rất có sức sống, vẻ ngoài hắn vốn đã kháu khỉnh đáng yêu, bây giờ lại càng làm cho người ta thích hơn. Nhìn hắn, lòng Đường Ninh ngứa ngáy muốn chọt vào má hắn một cái.

Vẫn chưa kịp làm, Đường Ninh đã phải nhận một cuộc điện thoại.

... Lão sếp chó má yêu cầu cô sửa bản kế hoạch gấp gấp, sáng sớm mai sẽ phải giao cho bên A.

Trong lòng Đường Ninh mắng điên cuồng: Trời ạ, bây giờ là mười một giờ đêm đó! Chuyện chó má gì thế này, kêu người ta làm như vậy còn tệ hơn cả bắt tăng ca không tính tiền nữa!

Đường Ninh nói với giọng mềm mỏng: “Dạ được, cho hỏi khách hàng cảm thấy bản này có chỗ nào không vừa ý? Tôi sẽ lập tức sửa nó liền luôn.”

Công việc giống như một con quái vật miệng rộng, nhai ngốn hết tất cả “thuộc tính nhân loại” trên người Đường Ninh, khiến cô bỏ hết tất cả những vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống. Bị ép đi làm nửa tháng như người máy, cuối cùng cũng làm xong bản kế hoạch, hầu như hoàn toàn quên mất trò chơi này.

Cuối cùng cũng đợi được tới cuối tuần, Đường Ninh ngủ thẳng cẳng tới tận năm giờ chiều, khi tỉnh lại thấy hơi uể oải, nằm ì ra trên giường lướt điện thoại, tiện tay bấm vào trò chơi đó.

Sau khi tải xong đã có một đoạn chữ thuyết minh, Đường Ninh đọc nhanh như gió, phát hiện thời gian trong trò chơi đã trôi qua một năm rưỡi sau rồi.

Thị vệ yêu dấu của thái hậu chết rồi, bà ta vừa sợ vừa giận, thế nhưng cái chết của Tiết Du kia cực kỳ kỳ lạ, chuyện này náo động rất lớn, mà tiểu hoàng đế là người đáng nghi nhất, điều này khiến cho thái hậu rất e dè: Cho rằng có thế lực hắc ám trong bóng tối nào đó đang âm thầm giúp đỡ tiểu hoàng đế.

Vì để tìm ra thế lực hắc ám Đường Ninh, thái hậu không động tới tiểu hoàng đế, dù sao đó cũng là đứa trẻ quái gở không để ý người khác, bản thân cũng không có tính uy hϊếp gì.

Trong trò chơi, tiểu hoàng đế đang thượng triều.

Hắn nhàm chán ngồi trên long ỷ, cái bình phong ngăn cách sau lưng chính là Thánh Từ hoàng thái hậu phong hoa tuyệt đại đang buông rèm nhϊếp chính.