Chương 27: Đột Nhập Đại Lao

Đây là Tĩnh quốc công Tạ Công Thành, chiến thần Sở quốc. Mười lăm năm bình loạn Nam Hạ, an định Bắc Mạc, đánh nam dẹp bắc, chưa từng thua trận nào.

Giờ phút này lại giống như một con chó già, tứ chi bị xích sắt trói lại, bị giam cầm trong địa lao tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời.

Tạ Hành Dã lấy lại bình tĩnh, hành lễ với tư cách vãn bối trước lão giá vừa chật vật lại vừa không mất đi khí độ uy nghiêm kia.

“Vãn bối Tạ Hành Dã, bái kiến Tĩnh quốc công.”

Đường Ninh trêu đùa bọn thị vệ đại khái khoảng hai mươi phút, mãi cho đến khi hai NPC cuối cùng cũng sợ hãi rồi ôm đầu kêu cha gọi mẹ đi tìm thị vệ trưởng thì mới nhanh chóng quay đầu trở về địa lao.

Trùng hợp đυ.ng phải Tạ Hành Dã đã đi ra từ địa lao, hắn cẩn thận đặt chìa khóa về nguyên chỗ cũ rồi thoải mái bước đi.

Rất nhanh sau đó hai thị vệ đã trở lại, phát hiện quả nhiên chìa khóa không cẩn thận ném rơi trước cửa rồi, nên đã cẩn thận đi vào dò xét tù phạm một phen, xem thấy sau đó không có gì sai lầm rồi mới thở dài ra một hơi.

“... Nghe đồn vị kia.” Trong đó có một thị vệ không dám gọi thẳng tên của Thánh Từ, chỉ dám chỉ chỉ lên trời: “Làm đủ chuyện xấu cho nên lệ quỷ đến đây báo ứng.”

“Đúng rồi đó.” Một người khác chưa tỉnh hồn lại nói: “Mấy tháng nay lời đồn đại trong cung nổi lên bốn phía, nghe nói rất nhiều người phát hiện ra những điều quái dị.”

“Giống như mới vừa rồi?” tiểu thị vệ giờ phút này đã mồ hôi lạnh đầy mình: “Quỷ hồn... Dẫn chúng ta đi… chắc không phải muốn dẫn chúng ta đến âm tào địa phủ đó chứ?”

Suy nghĩ hay ho thật đó.

Đường Ninh lắng lỗ tai nghe xong cảm thấy hơi cạn lời.



Nhưng về mặt này có thể nói trò chơi được chế tác rất có tâm, NPC sẽ thay đổi hành động và lời nói theo hành động của người chơi.

Cho nên tiêu mười đồng để mua sữa bò cho tiểu hoàng đế... Cũng rất đáng đồng tiền.

Giờ phút này, chân trời đã rạng sáng, cả đêm Tạ Hành Dã không ngủ, trở lại trong Hành Chỉ cung của mình cũng không ngủ được nên hắn chuyển hướng đi về phía thư phòng đọc tấu chương.

Làm hoàng đế trên danh nghĩa, trên mỗi xấp tấu chương hắn đều sẽ phải phê duyệt vài bản, còn lại nhóm Đại học sĩ sẽ làm thay.

Mỗi lần Tạ Hành Dã đi phê duyệt tấu chương đều sẽ viết ngoáy mà không cần để tâm, đồng thời không thể nào hiểu được cũng không thể lý giải nội dung bên trên tấu chương đang nói cái gì.

Nhóm đại học sĩ vốn là người của Thánh Từ, trải qua thời gian dài cũng càng thêm qua loa với hắn, ai cũng lười nhác, mỗi ngày chỉ việc đem tấu chương mình đã phê xong đưa cho tiểu hoàng đế xem qua một chút.

Bọn họ biết tiểu hoàng đế sẽ không để mắt tới nhưng cũng không để trong lòng.

Chỗ tiếp nối trời đất hiện lên một sợi ánh sáng vàng, Tạ Hành Dã tăng nhanh động tác, thừa dịp cung nữ và thái giám còn chưa tới, hắn nhanh chóng xem hết chồng tấu chương thật dày, xem hết bản này tới bản khác, sau đó hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu mơ hồ hiện ra thế cục triều đình mấy ngày gần đây, trầm ngâm viết mấy chỗ quan trọng lên giấy.

Giá trị minh quân: -19

Đường Ninh ở ngay bên cạnh nhìn động tác của hắn, giờ phút này, trong lòng mơ hồ có cảm giác: Thật ra Tạ Hành Dã giả vờ làm một đứa trẻ có trí thông minh thấp và ngỗ nghịch chỉ vì tự vệ mà thôi.

Hắn rất thông minh, thậm chí còn có hơi thông minh quá, ngay dưới mắt Thánh Từ mà mặt không đổi sắc giành được lợi ích cho mình.