Chương 25: Mộng tưởng

Lâm Thanh Tranh và Từ Chi Nhiên sau khi ăn sáng xong, vì xin nghỉ phép và không phải đến lớp nên hai học sinh đứng đầu lớp bắt đầu làm bài tập. Bởi vì hôm qua Từ Chi Nhiên đã trực tiếp đến gặp Lâm Thanh Tranh với cặp sách của cậu ấy nên cậu cũng có sách giáo khoa của riêng mình.

Lâm Thanh Tranh ngồi trên giường và đem mọi thứ trong cặp của Từ Chi Nhiên đổ ra. Cô rất tò mò trong cặp sách của Từ Chi Nhiên có những gì, sau đó tất cả những thứ đổ ra đều là sách... Lâm Thanh Tranh mím môi, đúng là một người nhàm chán ~ Từ Chi Nhiên ngồi xuống nhìn cô gái buồn chán bên giường này, cậu thở dài, cô ấy thực sự giống như là trẻ con vậy...

Lâm Thanh Tranh buồn chán và tìm thấy một cuốn sách khác trong đống sách trên giường, Lâm Thanh Tranh lấy nó ra, đó là một cuốn sách gốc tiếng Anh, Lâm Thanh Tranh lật qua nó, nó trông giống như một cuốn sách về tài chính? Nó chứa đầy một số thuật ngữ và từ ngữ chuyên môn mà Lâm Thanh Tranh hoàn toàn không thể hiểu được, Lâm Thanh Tranh hỏi Từ Chi Nhiên ở bên cạnh, "Nhiên Nhiên, đây là sách gì?"

Từ Chi Nhiên cầm lấy cuốn sách từ tay Lâm Thanh Tranh, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ xem qua một chút thôi, tôi phát hiện mình có hứng thú đối những con số tài chính này."

Lâm Thanh Tranh vòng tay qua cổ Từ Chi Nhiên, tự nhiên ngồi vào lòng Từ Chi Nhiên: “Sau này Nhiên Nhiên muốn đến Phố Wall à?”

Từ Chi Nhiên nhìn cô gái ngồi trên đùi mình bằng ánh mắt ngọt ngào và lắc đầu, "Cậu ở nơi nào tôi sẽ ở nơi đó. Tài chính chỉ là thứ tôi cảm thấy hứng thú mà thôi. Tôi vẫn chưa biết mình thực sự có thể làm gì hoặc muốn làm gì trong tương lai."

Lâm Thanh Tranh có chút vui mừng, cô vẫn rất quan trọng trong lòng Từ Chi Nhiên, cười rạng rỡ nói: “Đồ ngốc, nếu có ước mơ thì nên theo đuổi nó. Để tôi kể cho cậu nghe về ước mơ của tôi ~ Tôi muốn trở thành một người dẫn chương trình radio. Tôi nghĩ giọng nói phát ra từ radio rất hay. Tôi muốn nghe câu chuyện của người khác. Tôi muốn ai đó thích giọng nói của tôi và nghe thấy giọng nói của tôi. "

Lâm Thanh Tranh không nói, Từ Chi Nhiên chưa bao giờ chú ý đến giọng nói của Lâm Thanh Tranh. Khi cô rêи ɾỉ nhẹ nhàng dưới thân cậu, cậu cảm thấy âm thanh đó rất dễ chịu và khơi dậy du͙© vọиɠ của cậu và cậu muốn làm cô thật mạnh. Hiện giờ để ý quả thực ngọt ngào như chim hoàng anh.

Từ Chi Nhiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thanh Tranh và nói: "Âm thanh của Tranh Tranh thực sự rất hay. Nếu cậu thích nó, vậy chúng ta hãy đi thực hiện ước mơ này nhé? Được không?"

Nói đến việc thực hiện ước mơ của mình, Lâm Thanh Tranh thất vọng cúi đầu, “Tôi nói với bố mẹ tôi, họ nói rằng hãy học tập chăm chỉ trước và nói về tương lai sau… Tôi nghĩ họ không thích loại nghề nghiệp này? "

Từ Chi Nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng chán nản của Lâm Thanh Tranh. Tranh Tranh của cậu cười nhiều nhất. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô lạc lõng như vậy. Cậu ôm chặt cô gái vào lòng và nhẹ nhàng nói: "Đừng buồn, Tranh Tranh...bố mẹ tôi cũng không muốn tôi dính líu đến vấn đề tài chính đó".

Lâm Thanh Tranh lắc đầu: "Tôi không buồn! Tôi sẽ nỗ lực để thực hiện ước mơ của mình! Nhiên Nhiên, cậu xem như vậy được không? Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, vì mộng tưởng của chính mình!" Lâm Thanh Tranh siết chặt tay Từ Chi Nhiên, cố gắng để có được sự khẳng định từ cậu.

Từ Chi Nhiên gật đầu thật mạnh. Chỉ cần Tranh Tranh sẵn sàng và Tranh Tranh muốn, cậu ấy sẽ làm việc chăm chỉ để đạt được bất cứ điều gì!

"Được rồi, Tranh Tranh, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực. Cậu sẽ đi cùng tôi đến Phố Wall chứ? "Trong giọng điệu của chàng trai có chút mong đợi.

"Đi chứ ~ Tôi sẽ đi cùng bạn khi bạn đến Phố Wall. Tôi rất tò mò về thế giới của chủ nghĩa đế quốc Mỹ và Phố Wall nổi tiếng thế giới ~ "Đôi mắt to hình quả hạnh của Lâm Thanh Tranh sáng ngời, lấp lánh, tràn đầy hy vọng về tương lai.

Từ Chi Nhiên cảm thấy trái tim mình ngay lập tức được lấp đầy, và sự ngọt ngào tràn ngập. Cậu cũng cảm động, cảm động vì có một người sẵn sàng cùng cậu đi đến tương lai, "Vậy cậu đi cùng tôi đến Phố Wall thì giấc mơ của cậu làm sao bây giờ? "Từ Chi Nhiên dùng ngón tay cuộn tóc Lâm Thanh Tranh và hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái.

"Tôi nghĩ đi ra ngoài nhiều, có thể tích lũy thêm nhiều kiến thức, điều đó sẽ giúp ích cho việc thực hiện ước mơ của mình. Hơn nữa, học đại học ở Mỹ cũng tốt đúng không? Cậu đi xem Phố Wall, tôi sẽ đi cùng cậu. Tôi muốn đến Đại học Thanh Đằng để học truyền thông ở đó ~ ”cô gái càng nói càng vui vẻ, như thể cô ấy đã chạm vào tương lai, như thể cô ấy đã đứng trên đất Mỹ, đứng trước cổng trường đại học mà cô ấy đã mơ ước từ lâu.

Từ Chi Nhiên nhếch lên một nụ cười, " Đồ ngốc, đại học Thanh Đằng đâu phải dễ thi đỗ như vậy, cậu còn phải học cả Ielts và Toeic nữa, cậu có được không đó." Mặc dù cậu ta đang đả kích cô gái, nhưng giọng điệu của cậu tràn đầy sự yêu chiều.

Lâm Thanh Tranh nghe thấy Từ Chi Nhiên coi thường cô như vậy, phồng má lên và nói: "Từ Chi Nhiên! Sao cậu lại coi thường bạn gái cậu như vậy? Thật quá đáng mà, tôi phải đánh cậu mới được." Nói xong, cô cầm gối đánh vào đầu Từ Chí Nhiên.

Từ Chí Nhiên cười vui vẻ, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, “Ừ, Lâm Thanh Tranh đại học bá, tôi sai rồi ~ Cậu có thể dễ dàng thi vào Harvard, đó không phải là chuyện khó đối với cậu!"

"Được rồi, đồ xấu xa, cậu còn trêu chọc tôi nữa! " "Lâm Thanh Tranh đuổi theo Từ Chi Nhiên khắp phòng. Hai người giống như những đứa trẻ, chạy tới chạy lui, đuổi theo nhau.

Thể lực của Lâm Thanh Tranh vẫn chưa hồi phục. Khi đuổi theo Từ Chi Nhiên, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cô trực tiếp ngã đè lên người Từ Chi Nhiên, miệng đυ.ng ngay vào bộ phận quan trọng của Từ Chi Nhiên, Từ Chi Nhiên khàn giọng nói: "Thì ra... Tranh Tranh nóng lòng như vậy..." Nói xong, cậu còn đẩy chỗ đó của mình vào đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Tranh, lập tức nó cứng rắn lên.

Mặt Lâm Thanh Tranh đỏ bừng, cô vội đứng dậy, "...Ai gấp không chờ nổi chứ..." Cô chưa kịp mắng vài lời thì Từ Chi Nhiên đã đè cô xuống dưới, cậu thổi hơi thở nóng hổi vào tai Lâm Thanh Tranh: “Hả? Tranh Tranh, cậu không muốn sao?"

Lâm Thanh Tranh cảm thấy khó chịu khắp người. Cô ấy...mới không muốn! Cô sẽ không thừa nhận rằng khi cảm nhận được sự cương cứng của Từ Chi Nhiên, phần dưới cơ thể cô cũng ngứa ngáy và chảy nước ra. Lâm Thanh Tranh nghiêng đầu nói: "Không...tôi không muốn. Từ Chi Nhiên, cậu buông tôi ra đi..."

Từ Chi Nhiên thực sự ngoan ngoãn buông Lâm Thanh Tranh ra, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc, tay chống má, cậu cười để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu và nói với Lâm Thanh Tranh, "Chà, cậu đang nghĩ gì vậy? Tranh Tranh, mau đến chuẩn bị bài đi ~ Không phải cậu muốn thi đại học Thanh Đằng sao?~"

Lâm Thanh Tranh xấu hổ và tức giận cực kỳ. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó. Cảm thấy có chút thất vọng, cô đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bàn làm việc, cố gắng đè nén nội tâm cùng cơ thể đang khát vọng, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó, mang theo một chiếc ghế phía trước, ngồi xuống và bắt đầu nghiêm túc xem bài cùng với Từ Chi Nhiên.