Chương 24: Sáng sớm (xong)

Lâm Thanh Tranh cảm thấy chú Lý cuối cùng đã không còn quan tâm đến Từ Chi Nhiên nữa, nên quay lại hỏi: "Nhiên Nhiên, cậu muốn ăn gì?"

Từ Chi Nhiên có chút tức giận vì Lâm Thanh Tranh không thừa nhận mối quan hệ của họ, nhưng cậu ấy nghĩ hai người coi như đây là đang yêu sớm, không nên nói ra với người ngoài, nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu, cảm giác u ám đó cứ bóp chặt trái tim cậu.

Lâm Thanh Tranh thở dài khi Từ Chi Nhiên phớt lờ cô, tên ngốc này chắc chắn lại không tập trung rồi.

"Chú Lý, chú cho cháu hai cái bánh bao rau, hai cái bánh bao thịt. Hai ly sữa đậu nành, cảm ơn chú..."

"Được rồi ~ Đây, Tiểu Tranh, bánh bao và sữa đậu nành của cháu đây~"

Lâm Thanh Tranh lấy bánh bao và sữa đậu nành từ chú Lý, vẫy tay chào chú Lý và kéo Từ Chi Nhiên ra khỏi chợ rau.

Đi được một lúc lâu, đã gần đến cửa nhà mà Từ Chi Nhiên vẫn không để ý Lâm Thanh Tranh. Lâm Thanh Tranh có chút chán nản, thực sự, vừa rồi vẫn ổn mà, sao đột nhiên cậu ấy lại cứ ngây người như vậy. Cô đang định buông bàn tay đang nắm chặt tay của Từ Chi Nhiên để đi một mình, nhưng Từ Chi Nhiên lại không chịu buông ra, con gái vốn dĩ yếu hơn con trai, huống chi là Từ Chi Nhiên từ nhỏ đã rèn luyện thể chất, có thể lực cao.

Lâm Thanh Tranh vô cùng oan uổng, chính cậu là người không để ý tới cô, cũng chính cậu không chịu buông tay cô ra.

"Từ Chi Nhiên, cậu buông tay tôi ra."

" Không, đời này cậu đừng nghĩ làm tôi buông tay cậu…” Từ Chi Nhiên vẫn bất động, câu nói này đột nhiên xuất hiện.

Lâm Thanh Tranh thật sự dở khóc dở cười, cô hiện tại đang tức giận, không muốn dẫn dắt tay cậu, ai biết cậu lại nói chuyện tương lai.

"Từ Chi Nhiên, cậu thật quá đáng, là cậu không để ý tới tôi, không cho tôi buông tay cũng là cậu. Có phải cậu cảm thấy có được tôi quá dễ dàng nên không quý trọng không? Lúc nào cậu để muốn thì cậu để ý, quan tâm tôi. Khi không muốn thì mặc kệ tôi phải không?" Vốn dĩ tiến triển quá nhanh, Lâm Thanh Tranh cảm thấy có chút không chân thực, nhưng bây giờ Từ Chi Nhiên lại kỳ quái như vậy, Lâm Thanh Tranh bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, muốn khóc, nước mắt tuôn rơi khi nói chuyện.

Từ Chi Nhiên vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng khó chịu và chán nản, nhưng Lâm Thanh Tranh đột nhiên muốn rút tay ra, tất nhiên cậu sẽ không cho điều đó xảy ra, tại sao Lâm Thanh Tranh lại bắt đầu khóc. Từ Chi Nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, luống cuống tay chân, "Tranh Tranh... cậu... đừng khóc. Tôi không hề không để ý cậu, tôi thích cậu nhiều như vậy, sao có thể không để ý cậu được... Cậu khóc làm lòng tôi trở nên bối rối. Đừng khóc nữa, được không?" Cậu nhìn xung quanh không có ai, ôm chặt Lâm Thanh Tranh, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.

"Vậy tại sao cậu lại không để ý tới tôi!" Nhìn thấy Từ Chi Nhiên nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, Lâm Thanh Tranh dần dần ngừng khóc, nhưng vẫn giả vờ buồn bã chất vấn Từ Chi Nhiên.

"Tôi...tôi...vừa rồi..." Từ Chi Nhiên không biết phải nói với cô gái điều mình đang nghĩ gì, nên lại lắp bắp.

Lâm Thanh Tranh phồng má, muốn nghe thật kỹ Từ Chi Nhiên nói gì, nhưng sao cậu lại lắp bắp nói: "Cậu nói đi. Phải nói thật đó, không được nói dối."

"Tôi... chỉ là... lúc nãy ông chủ tiệm bánh bao hỏi cậu rằng tôi là ai... cậu nói tôi là bạn cùng lớp, đứng số một trong lớp mà không thừa nhận tôi là bạn trai của cậu... Tôi rất buồn..." Từ Chí Nhiên do dự một chút, cuối cùng cũng bộc lộ nội tâm rối bời của mình.

Lâm Thanh Tranh cười khúc khích, tên ngốc này, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trán Từ Chí Nhiên, "Đồ ngốc, nếu tôi nói cho chú bán bánh bao thì chú ấy sẽ nói cho tất cả mọi người ở chợ biết quan hệ của chúng ta. Bố mẹ tôi khi về nhà cũng sẽ biết. Vì có thể yêu đương được thoải mái, tốt nhất chúng ta nên bảo mật vẫn hơn~ Từ Chi Nhiên, cậu nghe kỹ nhé, tôi Lâm Thanh Tranh thích cậu nhất, trong mười sáu năm qua, tôi chỉ thích cậu, tôi muốn chúng ta ở bên nhau, được không? Cho nên cậu không thể không để ý tôi, lần sau cậu còn như vậy, tôi cũng sẽ không để ý cậu nữa!"

" Tôi xin lỗi, Tranh Tranh. Tôi cũng vậy. Tôi chỉ thích cậu trong mười sáu năm qua. Tôi thích cậu nhất. Tranh Tranh tha thứ cho tôi..." Từ Chi Nhiên nói xong, liền cúi đầu hôn lên miệng Lâm Thanh Tranh cho đến khi Lâm Thanh Tranh tức giận, thở hổn hển, cậu mới buông Lâm Thanh Tranh ra.

Gương mặt Lâm Thanh Tranh hơi đỏ, cô vỗ nhẹ vào ngực Từ Chi Nhiên, "Được rồi, về nhà ăn sáng với tôi đi! Đồ ngốc!"

Nói xong, cả hai vui vẻ nắm tay nhau đi về nhà Lâm Thanh Tranh.