Chương 22: Bôi thuốc (xong)

Từ Chi Nhiên bế Lâm Thanh Tranh đến ghế sô pha, tách hai chân Lâm Thanh Tranh ra, từ trong túi nilon lấy ra một tuýp thuốc mỡ, suy nghĩ một hồi, cậu nên dùng tăm bông hay dùng tay đây? Dùng tay có lẽ sẽ tốt hơn, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều so với tăm bông. Từ Chi Nhiên vào phòng tắm rửa tay cẩn thận, đảm bảo tay hoàn toàn sạch sẽ, sau đó bước ra khỏi phòng tắm, bôi thuốc mỡ lên ngón tay, đưa tay về phía tiểu hoa huyệt đang sưng đỏ của Lâm Thanh Tranh.

Thuốc mỡ mát lạnh bao phủ các ngón tay của Từ Chi Nhiên, và các ngón tay của Từ Chi Nhiên giống như một cây kem đột nhiên rơi xuống dưới cái nóng thiêu đốt của mùa hè, Lâm Thanh Tranh cảm thấy vết sưng và đau vừa rồi của âʍ ɦộ cuối cùng cũng dịu đi, "Ừ ~ Từ Chi Nhiên, cậu nhẹ nhàng chút. .."

Từ Chi Nhiên ngón tay dừng lại, tiểu yêu tinh này bôi thuốc lại phát ra âm thanh mê người như vậy, cô có biết cậu phải chịu đựng rất vất vả không? Nhìn tiểu hoa huyệt hồng hồng, mê người kia, máu cậu đã sôi trào lên, cậu hận không thể đè cô ra mà hung hăng làm cô vài lần, nhưng cô bé này vẫn không biết mà lại dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để dụ dỗ cậu.

Từ Chi Nhiên nghĩ, nếu như vậy, hãy để cô bé ngốc này cũng hưởng thụ đi.

Từ Chi Nhiên rút ngón tay ra, bôi thêm một lớp thuốc mỡ rồi lại nhét vào tiểu hoa huyệt, thay vì vuốt ve một cách nhẹ nhàng cậu lại liên tục chọc vào điểm mẫn cảm của Lâm Thanh Tranh, "A ~ Nhiên Nhiên... Đừng chọc vào chỗ đó... Nhanh quá, tôi không chịu được... A ~ " Lâm Thanh Tranh bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp đột ngột. Vừa rồi cậu ta vẫn đang nghiêm túc bôi thuốc mà, tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên lại nhanh như vậy... Cô không thể chịu đựng được...

Thân thể của Lâm Thanh Tranh vốn đã nhạy cảm, lại mới nếm thử trái cấm lần đầu tiên ngày hôm qua, cô ấy càng trở nên nhạy cảm và ra nhiều nước hơn. Sau khi bị Từ Chi Nhiên mạnh mẽ đâm vào rút ra liên tục cô đạt đến cao trào và phun ra một vũng nước, nhuộm chiếc ghế sô pha màu hồng thành màu hồng đậm.

Sau khi lêи đỉиɦ, Lâm Thanh Tranh thở gấp, trước ngực cặρ √υ" trắng nõn phập phồng. Từ Chi Nhiên cảm thấy phong cảnh đẹp như vậy đẹp cực kỳ, nhưng nghĩ đến Lâm Thanh Tranh không thể tiếp nhận lần nữa cực khoái, nếu không nhất định sẽ lại ngất đi, vì thế liền dừng động tác, cẩn thận bôi thuốc cho cô.

"Từ Chi Nhiên... Cậu khốn nạn..." Lâm Thanh Tranh khóc.

"Được rồi, ngoan, tôi là tên khốn nạn, bôi thuốc xong rồi, cậu xem có thể đứng lên được không?" Từ Chi Nhiên vươn bàn tay đầy dịch âʍ đa͙σ ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Tranh.

“Cậu đỡ tôi dậy trước, để tôi thử xem…” Lâm Thanh Tranh bám vào tay Từ Chi Nhiên, chậm rãi đứng dậy. Mặc dù chân vẫn còn bủn rủn nhưng đã đỡ rất nhiều so với khi nãy.

Từ Chi Nhiên nhìn điện thoại, đã 6 giờ 30 rồi, quên đi, hôm nay lại nghỉ một ngày vậy, cô bé này cũng mệt mỏi quá rồi.

Từ Chi Nhiên đỡ Lâm Thanh Tranh đến bên giường và ngồi xuống, cậu cúi xuống hôn lên tóc Lâm Thanh Tranh, nói với giọng trìu mến: "Tranh Tranh, hôm nay cậu xin nghỉ phép đi. Cậu như thế này cũng không thể đi học được." Lâm Thanh Tranh cảm thấy cô quả thực không thể đến trường, cô ngẩng đầu nhìn tinh thần sáng láng Từ Chi Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đưa điện thoại di động cho tôi đi, tôi sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ phép.” Từ Chi Nhiên ngoan ngoãn đưa điện thoại di động ra. Lâm Thanh Tranh gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép, nói rằng hôm qua cô bị sốt và cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên xin nghỉ thêm một ngày nữa, cô giáo nghĩ đến cô là học sinh ngoan và sức khỏe của cô là quan trọng, thậm chí còn dặn dò cô vài lời hãy chú ý đến sức khỏe trước khi cúp máy.

Lâm Thanh Tranh trừng mắt nhìn Từ Chi Nhiên, "Được rồi, tôi đã xin phép nghỉ học hôm nay, cậu đi học đi!" Từ Chi Nhiên quỳ xuống, khi không đeo kính đôi mắt cậu đẹp vô cùng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tranh, "Ai nói tôi sẽ đi học... Tôi cũng định gọi điện xin nghỉ phép ~ Cậu ngoan nhé ~" Ngoan cái con khỉ... Từ Chi Nhiên, con sói này!

Từ Chi Nhiên xoay người rời khỏi phòng, gọi điện cho giáo viên xin nghỉ, còn nói thân thể không được khỏe, Hà Mai cảm thấy kỳ lạ, gần đây có virus hoành hành sao? Tại sao hai người đều xin nghỉ phép, nhưng Từ Chi Nhiên vẫn là học sinh đứng đầu lớp, nên cô giáo chủ nhiệm vẫn tỏ ra quan tâm, hỏi han học sinh, sau đó cúp điện thoại.

Từ Chi Nhiên ngâm nga một bài hát đi vào, phát hiện Lâm Thanh Tranh đã mặc quần áo. Từ Chi Nhiên nhếch lên khóe miệng, cô bé ngốc này.....