Chương 21: Bôi thuốc

Lâm Thanh Tranh tỉnh dậy trong một vòng tay ấm áp và vững chắc, vừa mở mắt đập vào là cơ ngực rắn chắc, Lâm Thanh Tranh vẫn còn choáng váng. Ơ, cô vẫn đang mơ sao? Cô đưa tay chạm vào cơ ngực của chàng trai trẻ trước mặt, chúng thật rắn chắc, còn ấm áp nữa như thể là thật vậy ~

" Tranh Tranh, nếu cậu còn chạm vào nữa, tôi không ngại chúng ta lại làm chuyện tối qua một lần nữa đâu." Lại là..." A, anh chàng đẹp trai lên tiếng, sao giọng cậu ta lại quen thuộc như vậy. Lâm Thanh Tranh ngẩng đầu nhìn, là Từ Chi Nhiên! Sau đó mọi chuyện tối qua dần dần hiện lên trong đầu cô, Lâm Thanh Tranh thật sự muốn hét lên, bọn họ... bọn họ... bọn họ... đêm qua thật sự đã làm vậy sao?

Lâm Thanh Tranh che khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, cô lắp bắp, "Từ... Chi... Nhiên... Cậu... Cậu... Tôi"

"Hả? Tôi cái gì tôi?" Côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng trước khi Lâm Thanh Tranh tỉnh, và đã sớm căng trướng trong tiểu hoa huyệt của cô, Từ Chi Nhiên nói xong liền đẩy về phía Lâm Thanh Tranh.

Lâm Thanh Tranh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, "A ~ Nhiên Nhiên... Đừng tới, phía dưới tôi hơi đau..."

Từ Chi Nhiên cau mày, hôm qua cậu hưng phấn quá, sau đó liền không quan tâm cảm thụ của cô mà liên tục đâm vào. Từ Chi Nhiên lập tức rút ra, mở ra hai chân Lâm Thanh Tranh, cẩn thận kiểm tra.

"Ừ, Nhiên Nhiên, cậu định làm gì vậy... Đau quá... Cậu đừng chạm vào nữa." Lâm Thanh Tranh nghĩ rằng Từ Chi Nhiên định làm gì đó với cô, cô thật sự sợ hãi, phía dưới của cô đang đau quá, Từ Chi Nhiên... quả thật như một con sói đói vậy.

"Ngoan nào, đừng cử động. Để tôi nhìn cho rõ. Tôi sẽ không làm gì cậu đâu." Mặc dù giọng nói của Từ Chi Nhiên vẫn hơi khàn, nhưng giọng nói trong trẻo đó vẫn khiến Lâm Thanh Tranh có phần an ủi nhất định. Lâm Thanh Tranh ngoan ngoãn không cử động, nhưng Từ Chi Nhiên nhìn thẳng vào cô, ngón tay cậu nhẹ nhàng mở tiểu hoa huyệt của cô, Lâm Thanh Tranh xấu hổ, đáng giận cô lại có phản ứng, nước lại bắt đầu chảy ra khi bị cậu chạm vào.

Từ Chi Nhiên nhìn thấy dịch chảy ra từ âʍ ɦộ của cô, liền bật cười, cô bé này nhạy cảm như vậy, mới kiểm tra một chút đã có phản ứng rồi. Từ Chi Nhiên lập tức ngừng cười, phát hiện tiểu hoa huyệt quả nhiên sưng đỏ, còn có chút tơ máu, may mắn là không bị rách, cậu thở dài, cậu đúng là quá thô lỗ rồi. Cậu bỏ tay ra, đắp chăn cho Lâm Thanh Tranh, xuống giường, mặc quần áo và chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Thanh Tranh càng cảm thấy xấu hổ hơn khi nghe thấy tiếng cười của Từ Chi Nhiên, tên khốn này vẫn còn dám cười nhạo cô... Còn không phải do cậu ta sao... Lâm Thanh Tranh vẫn đang suy nghĩ lung tung, Từ Chi Nhiên đã muốn bước ra khỏi phòng. "Này... Từ Chi Nhiên, cậu đi đâu vậy..."

"Tôi đi mua thuốc cho cậu. Bây giờ vẫn còn sớm, mới 5 giờ 30. Một số hiệu thuốc đã mở cửa rồi, tôi đi mua thuốc rồi về, cậu nằm trên giường và nghỉ ngơi thêm đi nhé...“ Từ Chi Nhiên nói xong liền đóng cửa lại.

Lâm Thanh Tranh nằm trên giường ôm gối, vẫn không thể tin được đây là sự thật, giống như là mộng. Họ vừa mới xác nhận mối quan hệ ngày hôm qua và trực tiếp dán nhau không hề khe hở? Tốc độ này... Có phải hơi nhanh quá không? Có phải cô đã để Từ Chi Nhiên có được cô quá dễ dàng không? Cô nghe nói rằng con trai sẽ không trân trọng cái gì mà dễ dàng có được! Cô có thể quay trở lại tới hôm qua không? Tại sao cô lại để cậu ta ở lại qua đêm, có phải cậu ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?

Lâm Thanh Tranh đang lăn lộn suy nghĩ, sau đó cô phát hiện trên ga trải giường của mình có một số dấu vết kỳ lạ, chết tiệt, căn bản không thể ngủ trên ga trải giường này! Có vết máu và vết trắng khô không thể giải thích được, Lâm Thanh Tranh muốn nhanh chóng lấy khăn trải giường giấu đi, đây rõ ràng là bằng chứng phạm tội, phải phi tang ngay đi.

Lâm Thanh Tranh định hủy tấm trải giường trước khi Từ Chi Nhiên quay lại, Lâm Thanh Tranh quấn tấm trải giường ra khỏi giường và định ném nó đi, không ngờ chân cô mềm đến mức ngã thẳng xuống sàn.

Từ Chi Nhiên vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Lâm Thanh Tranh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên sàn, cầm trên tay tấm ga trải giường không rõ dấu vết, Từ Chi Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nhưng cậu vẫn bước nhanh tới, bế Lâm Thanh Tranh lên và xoa mặt Lâm Thanh Tranh, "Đồ ngốc, cậu đang làm gì vậy? Tôi không phải đã bảo cậu đợi tôi quay lại sao?" Lâm Thanh Tranh xấu hổ không nói nên lời, "Sao cậu về sớm thế? Cậu mua thuốc rồi à?"

Từ Chi Nhiên nghĩ thầm, chắc hẳn Lâm Thanh Tranh đang muốn hủy ga trải giường? Điều này không có khả năng, đây là bằng chứng đầu tiên của bọn họ, trên đó có máu xử nữ của Lâm Thanh Tranh, may mắn là cậu nhanh chóng quay lại, nếu không rất có thể cậu sẽ phải đi bới thùng rác để tìm nó.

Từ Chi Nhiên ra hiệu cho Lâm Thanh Tranh xem túi trong tay cậu, trong túi nhựa trong suốt có mấy hộp thuốc. Lâm Thanh Tranh gật đầu với Từ Chi Nhiên, “Cậu bế tôi đến ghế sô pha đi…” Lâm Thanh Tranh cảm thấy Từ Chi Nhiên làm việc thực sự rất hiệu quả, cậu ấy như biết mọi hiệu thuốc ở chỗ nào vậy, nhanh như vậy đã mua được thuốc.