Chương 11: Quần ẩu cừu nhỏ

Cả ngày ở trường, Hà Tinh Châu không đến tìm cô nữa, Lâm Thanh Tranh nghĩ rằng Hà Tinh Châu có lẽ đã bỏ cuộc.

Sau buổi tự học buổi tối, Lâm Thanh Tranh và Từ Chi Nhiên vẫn cùng nhau đạp xe về nhà, đến ngã tư chữ T. Hai người đang định nói lời tạm biệt thì một nhóm người, tổng cộng khoảng bảy tám người, dáng vẻ lưu manh, đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

Lâm Thanh Tranh sửng sốt, mặc dù cô thường cảm thấy mình giống như một nữ xã hội đen, nhưng đó chỉ là đối với Từ Chi Nhiên, cô không phải là một nữ xã hội đen thực sự, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một đám xã hội đen chặn đường. Khi Lâm Thanh Tranh chuẩn bị lấy hết can đảm để tranh luận với bọn côn đồ xung quanh họ, Từ Chi Nhiên đã xuống xe và đứng trước mặt Lâm Thanh Tranh.

"Các anh muốn làm gì?" Từ Chi Nhiên thanh âm lạnh lùng.

Thiếu niên bất lương dẫn đầu nhìn Từ Chi Nhiên từ trên xuống dưới, đây chính là kẻ mà lão đại bảo bọn họ tới dạy dỗ sao? Nhìn thật gầy yếu, cảm giác không thể chịu đánh nha, liệu có bị đánh chết không? Ha ha ha, Hà lão đại nói đánh chết cũng không sao, anh ta sẽ giải quyết được. Tên xấu xa dẫn đầu vặn vẹo nắm đấm nói: "Tiểu tử này, cậu đã xúc phạm đến ông chủ của chúng ta, hôm nay chúng ta tới dạy cậu một bài học."

Ông chủ của các anh là ai?" Từ Chi Nhiên vẫn bình tĩnh, cảm giác như người trước mặt cậu không phải là một tên xã hội đen đang muốn dạy cho cậu một bài học, mà giống như một con kiến. “Cậu không xứng biết tên ông chủ của tôi, dù sao thì ngày mai cậu cũng không cần đến trường đi học! "

"Vậy ý anh là chúng ta không thể không đánh?" Từ Chi Nhiên nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm. Mà Lâm Thanh Tranh đứng ở bên cạnh càng căng thẳng. Từ Chi Nhiên là một tên mọt sách, chứ không phải thật sự ngu ngốc đi! Những tên xã hội đen này thoạt nhìn không dễ đối phó. Tại sao lại cậu ấy lại không sợ, họ không phải nên chạy nhanh, sau đó tìm người giúp đỡ sao?

"Không cần nhiều lời, hôm nay chúng tôi sẽ đánh cậu!"

Tên côn đồ cầm đầu không thể nhịn được nữa và muốn hung hăng đánh Từ Chi Nhiên. Nhóc con yếu đuối chết tiệt này thực sự trông giống như không sợ chết. Vậy hôm này sẽ để cậu ta biết chết như thế nào.

Từ Chi Nhiên nhìn bọn côn đồ đang vậy quanh mình, cậu tháo chiếc kính gọng đen đang đeo trên mặt, để lộ đôi mắt như những vì sao rộng lớn, đưa chiếc kính cho Lâm Thanh Tranh và nói với Lâm Thanh Tranh: “Đừng sợ, cậu cầm kính giúp tôi, ở bên cạnh đứng là được."

Tên côn đồ cầm đầu nhổ nước bọt xuống đất: “Thằng nhãi này, nhìn mày như không sợ chết, vậy tao sẽ cho mày biết cách chết ngay lập tức! Các anh em, xông lên!"

Ngay khi tên cầm đầu vừa nói xong, đám côn đồ vây quanh liền cùng nhau ùa lên.

Từ Chi Nhiên đưa tay ra đánh mạnh vào tên côn đồ đầu tiên đến gần cậu ta, tiếp tục đánh vào một bên mặt của anh ta, sau đó giơ chân đá một cú thật mạnh vào ngực của tên xã hội đen tiếp theo. Có hai tên côn đồ đột kích Từ Chi Nhiên, cậu không sợ mà ngồi xổm xuống, né tránh được đòn của chúng, rồi tặng mỗi người một cú đấm vào bụng. Ngay lập tức, bốn thanh niên ngã xuống đất. Lâm Thanh Tranh đứng bên cạnh nhìn choáng, quai hàm không khép lại được, cho nên... Từ Chi Nhiên biết võ thuật? Ồ... không... đây hình như không phải võ thuật... Đây là cái gì?

Cô nhìn thấy Từ Chi Nhiên nhanh chóng giải quyết tám tên thanh niên xấu xa, mà quần áo Từ Chi Nhiên thậm chí vẫn nguyên vẹn, không bị một nếp gấp, cậu lắc lắc nắm đấm: “Các anh… còn muốn đánh nữa sao? "

Bọn côn đồ đều giống như nhìn thấy quỷ, lần lượt đứng dậy bỏ chạy.

Sau khi bọn côn đồ bỏ chạy, Lâm Thanh Tranh mới phản ứng lại, vội vàng chạy về phía trước, nắm lấy tay Từ Chi Nhiên và nhìn, "Cậu vừa rồi đánh rất nặng, cậu có bị thương không... để tôi nhìn xem nào..." Nhìn thấy Lâm Thanh Tranh quan tâm mình nhiều như vậy, Từ Chi Nhiên trong lòng cảm thấy vui mừng. "Không sao đâu, chúng đối với tôi mà nói không đáng kể chút nào…” Từ Chi Nhiên lắc đầu nói.

“A, Nhiên Nhiên, sao cậu có thể đánh nhau giỏi như vậy? Tôi còn không nhận ra cậu nữa~ "

Lâm Thanh Tranh thấy Từ Chi Nhiên quả thực toàn thân vẫn ổn, không có chút tổn thương nào. Cô ngẩng đầu lên và nhận thấy rằng Từ Chi Nhiên không đeo kính thực sự rất đẹp trai. Không thể diễn tả thành lời, chỉ biết là nhìn rất đẹp. Đôi mắt cậu ấy như những vì sao, trước đây, cặp kính to gọng đen che gần hết khuôn mặt. Cô đúng là đã tìm thấy một kho báu. Cô nở một nụ cười và nói ra trong lòng nghi vấn.

"Ừ... à, từ khi còn nhỏ...đã có người dạy tôi đánh quyền để rèn luyện và bảo vệ bản thân... Cho nên loại chuyện này thực sự không có gì cả..." Lâm Thanh Tranh nghe xong liền hiểu ra, sau đó cô bắt đầu đoán thân phận của Từ Chi Nhiên. Là loại người gì muốn học đấm bốc? Gia đình cậu ấy có mở phòng tập võ thuật không? Chà~ rất có thể là như vậy... Nhiên Nhiên hôm nay đẹp trai quá! Cô phải thưởng cho cậu ấy mới được!

"Ồ~ Tôi hiểu rồi. ~ Cảm ơn Nhiên Nhiên của chúng ta anh hùng cứu mỹ nhân, thưởng cho cậu một cái hôn~”

Nói xong, Lâm Thanh Tranh ôm thật chặt Từ Chi Nhiên, ngẩng đầu hôn lên môi Từ Chi Nhiên, sau đó dùng chiếc lưỡi nhỏ bé của mình chạm vào môi Từ Chi Nhiên, cô mở ra đôi môi mỏng của Từ Chi Nhiên và bắt đầu tấn công.

Từ Chi Nhiên cảm nhận được sự nhiệt tình của Lâm Thanh Tranh, cậu cũng đáp lại một cách quyết liệt, mở miệng ra, để lưỡi của họ đan vào nhau và đôi tay cũng ôm chặt lấy vòng eo của Lâm Thanh Tranh.

Từ Chi Nhiên hôn chậm rãi, dần dần biết cách, mυ"ŧ đầu lưỡi thơm mềm của Lâm Thanh Tranh, trằn trọc lặp đi lặp lại, sau đó nhẹ nhàng cắn môi trên của Lâm Thanh Tranh, rồi dùng đầu lưỡi của mình bao bọc lấy lưỡi của Lâm Thanh, nhẹ nhàng liếʍ láp lưỡi thơm cùng hàm răng cô.

Lâm Thanh Tranh thở hổn hển vì nụ hôn, tay cô vô thức buông ra vòng eo của Từ Chi Nhiên, cô cảm thấy toàn thân nhũn ra, phần dưới cơ thể cũng phản ứng xấu hổ, cảm thấy có chất lỏng từ từ chảy ra và thấm vào qυầи ɭóŧ. Từ Chi Nhiên cảm thấy bàn tay của Lâm Thanh Tranh ôm sau lưng cậu thả lỏng, cậu liền ôm Lâm Thanh Tranh chặt hơn, ước gì có thể đem cô khảm tiến trong thân thể mình.

Lâm Thanh Tranh rêи ɾỉ sau nụ hôn, "Ư...ư ~", Từ Chi Nhiên nghe thấy liền cứng rắn lên. Từ Chi Nhiên nhanh chóng đẩy Lâm Thanh Tranh ra, mà Lâm Thanh Tranh trông như không còn sức lực nữa, cô tựa vào trong ngực Từ Chi Nhiên, hai người cứ như vậy lặng lẽ dựa vào nhau.

Một lúc sau, Lâm Thanh Tranh mới dần tỉnh táo lại và lên tiếng trước, trong giọng nói mang theo cảm giác ham muốn sau khi được yêu: "Nhiên Nhiên... Sao cậu hôn giỏi như vậy... Cậu học từ ai..."

Từ Chi Nhiên ho khan hai tiếng, ghé vào tai Lâm Thanh Tranh, khàn giọng nói: "Tôi học được từ cậu đó..." Nói xong, cậu cắn nhẹ vào vành tai của Lâm Thanh Tranh khiến tai Lâm Thanh Tranh ngay lập tức đỏ lên và màu đỏ lan ra mặt cả mặt cô. Lâm Thanh Tranh che lỗ tai cô lại, "Từ Chi Nhiên... Từ Chi Nhiên... Cậu... Cậu đã thay đổi! “Sau đó cô nhanh chóng lên xe đạp và bỏ chạy…

Từ Chi Nhiên cười nhẹ, đây không phải là cậu lại chiến thắng trở lại sao?