Lâm Cảnh: “...”
Một tiếng sáu trăm tệ?
Lâm Cảnh cảm giác trái tim mình không khống chế nổi mà đập mạnh hơn một chút, mức lương này cao gấp sáu lần công việc hiện tại của cậu, mà nội dung công việc chỉ là làm người mẫu cho người ta vẽ thôi!
“Cô có yêu cầu gì? Ý tôi là, tôi có thể không lộ mặt không?”
Cậu hơi động lòng với công việc làm thêm này, việc ngắn hạn tiền lương cao, nếu không cần lộ mặt thì càng tốt.
“Có thể có thể, đương nhiên là có thể, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ yêu cầu anh lộ ra một số bộ phận cơ thể nhất định, ví dụ như cổ, tay vân vân, một chút là được anh có thể chấp nhận không?”
Hai nữ sinh lập tức hưng phấn lên, các cô ấy còn sợ Lâm Cảnh từ chối mà quơ tay múa chân biểu thị cho Lâm Cảnh xem “một chút”, đúng là “một chút” thật đại khái chừng… Một hai centimet.
“Không thành vấn đề.”
“Được được được, anh trai số điện thoại anh là bao nhiêu, anh có WeChat không? Chúng tôi phải liên hệ anh thế nào?”
Lâm Cảnh lấy điện thoại ra add WeChat các cô ấy, tuy điện thoại cậu nợ tiền nhưng cậu vẫn có thể dùng ké Wifi trong quán.
“Cố lên! Anh trai anh là tốt nhất!”
Hai nữ sinh lấy được phương thức liên lạc xong thì lôi kéo tay nhau đi mất, trước khi đi các cô ấy còn lớn tiếng cổ vũ Lâm Cảnh một phen vì cảm thấy chắc là cậu có lý do gì khó nói nên mới che mặt mình đi như thế.
Mức lương cao mà các cô ấy đưa ra cũng làm Lâm Cảnh cực kỳ vừa lòng, cậu vui vẻ mà phất phất tay với họ, chờ hai người đi xa cậu mới quay vào bếp sau của quán ăn đêm.
Lúc này không thể không nhắc đến một công việc làm thêm khác của cậu, hiện tại cậu đang là nhân viên phụ bếp thái rau của quán ăn đêm Tinh Tinh, nội dung công việc vô cùng đơn giản, không cần động não chỉ cần thái vô số hành thái, gừng lát và rau thơm các loại mỗi ngày.
Ngoại trừ việc trên cậu còn phụ trách cả việc rửa rau, xiêng thức ăn, rửa chén… Lúc ông chủ quá bận làm không xuể, thỉnh thoảng cậu còn có thể giúp đỡ vào bếp nấu vài món.
Công việc cực kỳ bận rộn, lượng việc cũng nhiều nhưng đối với Lâm Cảnh mà nói, công việc này xem như không tệ, vì dù sao nơi này không cần cậu lộ mặt, tiền lương còn thanh toán theo ngày không sợ khất nợ. Ông chủ đến từ phương Bắc vô cùng sảng khoái dễ nói chuyện cũng hào phóng với nhân viên, đặc biệt là chịu đựng được khuyết điểm nho nhỏ của cậu là ăn cơm nhân viên nhiều hơn người thường.
Lâm Cảnh quay trở lại sau bếp lần nữa cầm dao lên chuẩn bị thái rau, lúc này Hứa Hào bên cạnh làm chung với cậu bỗng chen tới mở miệng bắt đầu hỏi dồn dập.
“Ha ha, người anh em, ai tìm cậu thế? Người nhà hả?”
Lâm Cảnh không để ý đến cậu ta.
Không biết vì sao mà Hứa Hào cực kỳ cố chấp với thân phận của Quách Minh, cậu ta cầm rau hẹ trên tay đi tới đi lui quanh Lâm Cảnh kiên trì hỏi cho bằng được.
“Ông ta là người nhà cậu sao? Hả? Có phải là người nhà cậu không? Cậu phải đi ư? Cậu tên là gì? Lâu như vậy mà đến tên cậu cũng không muốn nói cho tôi à?”
Ồn vờ lờ.
Lâm Cảnh rất muốn nhét hết số hành thái trong tay vào mồm Hứa Hào. Hơn nữa cậu ta không chỉ ồn, mà Lâm Cảnh còn ngửi được một mùi hương khó tả trên người cậu ta.
Mùi hương này khá giống mùi kí©h thí©ɧ phát ra từ một số loại rau có mùi ví dụ như rau cần, hơn nửa mùi vị còn cực kỳ tươi mới làm cho cậu có ảo giác chỉ cần rửa sạch Hứa Hào một chút là có thể cho vào nồi luôn vậy.
Điều này thật là… Cực kỳ không ổn.
Mùi vị trên người Hứa Hào thay đổi cũng có nghĩa là Lâm Cảnh lại cần phải đổi một chỗ làm khác.
Lâm Cảnh nghĩ tới cảnh phải tìm một công việc khác thì miệng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Bởi không biết bắt đầu từ khi nào Lâm Cảnh đột nhiên phát hiện chỉ cần cậu ở một nơi quá lâu, thì bên người cậu sẽ xuất hiện một số sinh vật ghê tởm mà người thường không nhìn thấy được. Chẳng hạn như trong bồn rửa tay bắt đầu xuất hiện loại gel trong suốt màu trắng, giống như bong bóng nước, bao bọc trong nó là nội tạng màu xám cuộn thành cục, trên mặt đất cũng sẽ xuất hiện vài vệt nước bất quy tắc, hơn nữa chúng còn bám theo cậu như bóng với hình.