Chương 8: Dấu Răng và Diễn Kịch

Chương 8: Dấu Răng và Diễn Kịch

Thứ hai tới rồi, chuẩn bị cắp sách tới trường thôi.

Sáng sớm, đứng trước gương, mặt mày ta cau có cực kỳ. Ngày hôm qua, bị Tô Nhã Nam cắn một cái, trên cổ liền lưu lại dấu răng xanh xanh tím tím, hơi mờ nhưng vẫn thấy được.

"Trời ơi, như vậy thì sao mình dám ra đường gặp người ngoài a! Nhức đầu thật, không lẽ hôm nay phải cúp học sao…" Ta vuốt vuốt dấu răng, không cam chịu lầm bầm làu bàu một mình.

"Tiểu Tuyết! Ngươi ở trên lầu cày ruộng hay cuốc đất trên trển vậy!? Còn không mau chóng xuống lầu cho ta, ngươi sắp trễ giờ lên lớp rồi đó!" Nghe tiếng rống của mẹ dọa ta một trận run lẩy bẩy, theo bản năng đáp: "Đã biết! Xuống liền!" Nói xong liền cảm thấy hối hận, hic, ta cái dạng này mà đến trường, thể nào cũng bị Tiểu Thỏ chọc cho tới chết mà! Không có biện pháp, liều mạng thôi! Dù sao thì bị mẹ "hành quyết" cũng đồng dạng với chết dở sống dở rồi a, còn không bằng thử chút may mắn….

"Ơ?" Mẹ ta vung tay liền quăng đi cái khăn lau bàn, vừa vặn đáp lên mặt của ta khi đang xuống lầu. "A, nhất thời vuột tay không cầm chắc, ha ha."

"Mẹ…" Ta tháo khăn lau xuống, cơ thể run rẩy cả lên. Tuy mẹ ta có đôi khi vô tình hay cố ý đối ta làm một ít chuyện quá trớn, nhưng ta cũng chưa bao giờ có ý trách cứ bà. Không có biện pháp, ai bảo nàng là người thân duy nhất trên đời của ta chứ? Thân là nữ tác giả chuyên viết sách ngôn tình bán chạy nhất, múa bút thành văn sáng tác những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt(1) cảm động, lại là người cực kỳ thất bại trong tình yêu. Đúng vậy, nàng là "gà mái nuôi con"(2), một thân một mình nuôi ta lớn lên. Về phần cái người cho ta một nửa gien kia, từ lúc ta sinh ra cho tới giờ, cũng chưa hề thấy mặt hắn một lần. Cha là ai đối với ta không quan trọng, quan trọng là ta quyết tâm phải dùng cả đời mình đi bảo hộ mẹ ta, ta cần phải hết lòng yêu thương người mẹ ngốc nghếch này a. (Chính ngươi còn không phải là cái đồ ngu ngốc hả…)

"Nhanh đi học đi, có rảnh thì ghé ngang giúp mẹ ngươi trả tiền Vương Bá ở quầy cá cùng dì Lý ở tiệm bán rau a!" Mẹ ném cho ta gói đồ ăn sáng trong lòng, không kiên nhẫn lên tiếng đuổi ta đi.

"Nhưng không phải tiệm bán rau nó ngược hướng trường con sao? Con sắp bị muộn học rồi, chờ con tan học rồi con đi trả cho mẹ…" Đối mặt với người mẹ tính tình thất thường, bốc đồng, ta khóc không ra nước mắt, "Ta đây mặc kệ, ngươi tự đi mà lo liệu một mình!" Mẹ mở ti vi, đem ta bỏ qua một bên.

"Vậy… tiền đâu?" Ta bất đắc dĩ nhún vai, vừa mới xoay người lại nhớ ra cái gì đó, đi tới trước mặt mẹ ta, vươn tay ra.

"Đừng có chắn ta xem TV! Ngươi cứ thay ta trả dùm đi, chờ tâm tình ta tốt, ta trả lại cho ngươi." Mẹ một cước đá ta ngoài, tập trung tinh thần xem TV. Ta làm sao biết khi nào tâm tình ngài mới tốt chứ?! Gân xanh trên trán nổi lên, không thèm lãng phí thời gian với mẹ ta nữa, nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Đạp xe với tốc độ âm thanh, từ chợ rau chạy tới trường học, thiếu chút nữa làm bánh xe nổ tung. Vất vả chạy tới lớp học, tiết thứ nhất đã điểm danh xong rồi. Xui xẻo nhất chính là, tiết thứ nhất chính là giờ học của "Sát thủ" Nghiêm lão đầu, điểm tín chỉ của ta kỳ này là mọc cánh bay mất rồi, hu hu…

Ủ rũ tìm chỗ ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh thì thấy khuôn mặt tươi cười nham hiểm của Tiểu Thỏ.

"Nga, không nghĩ tới kiện tướng thể thao, thành tích đứng đầu, hàng năm đều được khen thưởng Tiểu Vương Tử nay cũng có ngày bị trễ học nha." Tiểu Thỏ không biết từ đâu rút ra một cây quạt nhỏ, nhàn nhã quạt quạt mấy cái.

"Làm gì có quy định mình phải hằng năm được khen thưởng, năm nay tặng cho các em sinh viên có tiền đồ không được sao?" Ta tức giận lên tiếng, sáng sớm liền kiếm chuyện gây sự, Tiểu Thỏ chết tiệt.

"Ha ha, dĩ nhiên, dĩ nhiên, khiêm nhường là phẩm chất tốt mà… Ai, đúng rồi, trên cổ bồ sao dán băng cá nhân a, xảy ra chuyện gì? Không lẽ là hôn ngân trong truyền thuyết…" Tiểu Thỏ nhíu mày, dùng cây quạt che lại, ánh mắt gian xảo chăm chú nhìn cổ của ta.

"Ách, sao có thể! Cái đó.." Ta theo bản năng lấy tay che cổ, dưới băng cá nhân đương nhiên là cái dấu răng làm ta đau đầu nguyên buổi sáng. Chột dạ liếc mắt về phía Tô Nhã Nam, nàng tựa hồ như rất chăm chú viết bài, căn bản là không chú ý tới sự tồn tại của ta. Trong lòng cảm giác có chút mất mát, ta thuận miệng bịa ra lý do: "Buổi sáng bị sái cổ, cho nên dán lên thôi, ít nhiều gì cũng giúp cổ bớt đau thôi."

"Ồ… Bị sái cổ hả, dán vậy cũng vô ích, khó coi nữa, để mình giúp bồ tháo nó ra là được!" Tiểu Thỏ ánh mắt chợt lóe, ta chỉ kịp nhìn thấy cây quạt của nàng trước mặt ta quơ quơ, mắt hoa lên, một tiếng "Tê" giòn giã vang lên, cổ chợt lạnh, dấu răng kia không được che dấu liền lộ ra rõ ràng trước mắt Tiểu Thỏ.

"Bồ… bồ làm trò gì vậy a!" Ta nhanh lấy tay che cổ lại, có chút hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm, lúng túng nói. Tiểu Thỏ lẳng lặng nhìn ta, con ngươi thâm trầm.

"Dán nó càng khiến người ta chú ý, mình có thuốc mỡ, cầm mà bôi đi." Tiểu Thỏ từ trong cặp lấy ra thuốc mỡ, ném cho ta, giống như không có phát sinh ra chuyện gì, cứ thế nàng tiếp tục cúi đầu xem truyện tranh. Kỳ quái, rất kỳ quái! Đổi lại Tiểu Thỏ bình thường, nàng đã sớm hô to gọi nhỏ cất bước đi gieo rắc "scandal đặc biệt", mà nay nàng một câu cũng không nói, thật sự rất kỳ quái!

"Bồ hôm nay làm sao vậy? Đây chính là tin đặc biệt nha?" Ta tháo băng cá nhân xuống, cầm lấy thuốc mỡ, buồn bực nhìn nàng.

"Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bồ không cho mình nghỉ ngơi lấy sức hả, mình hôm nay không thoải mái, lười quản bồ, bồ yêu thế nào thì cứ liền thế đi." Nàng không kiên nhẫn lên tiếng, tiếp tục chăm chú đọc truyện tranh, ngay cả liếc mắt xem ta một cái cũng không thèm.

"Hô, vậy là tốt rồi, tốt rồi." Ta yên tâm thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, thấp giọng lầm bầm lầu bầu. Hại ta lo lắng nửa ngày, người khác ta không sợ, chỉ sợ vị chủ tịch xã đoàn Tiểu Thỏ này thôi. Phàm là trải qua sự thêm mắm thêm muối của nàng, chuyện xấu cũng lan truyền đi với tốc độ đáng sợ, khiến dư luận xôn xao cả tháng. Ta nhưng là bị nàng gây sức ép sợ tới mức không biết nàng hôm nay trúng gió gì, lại làm nàng có thái độ khác thường không hề "độc miệng" với ta, thật sự là cám ơn Quan Âm Bồ Tát phù hộ a!

"Hừ." Lỗ tai siêu thính của ta hình như vừa mới nghe Tiểu Thỏ bất mãn hừ một tiếng.

"Tiểu Thỏ?" Ta vừa muốn mở miệng hỏi lý do bất thường của nàng, lại nghe tiếng ho khan tren bục giảng, một câu mạnh mẽ không khoan nhượng cắt đứt lời của ta.

"Mọi người yên lặng, chủ nhiệm lớp có lời muốn thông báo." Nghiêm lão đầu đẩy mắt kính, cả phòng học lập tức trở nên im lặng như tờ. Chủ nhiệm lớp ưỡn bụng, từng bước bước lên bục giảng, chậm rãi mở miệng: "Mọi người đều biết, còn hai tuần nữa thôi là tới ngày kỷ niệm Quốc Khành năm mươi năm của cả nước, theo quy định thì mỗi lớp đều phải diễn một tiết mục, tuần trước là hạn chót nộp danh sách diễn của từng lớp." Chủ nhiệm dừng một chút, cau mày, cao giọng nói: "Nhưng là, lớp chúng ta trước mắt cũng chưa đề ra tiết mục nào hết. Thầy biết các em bề bộn nhiều việc, bài vở chồng chất, nhưng lần kỷ niệm này là chuyện đại sự rất quan trọng, nếu lớp chúng ta còn không có tiết mục để diễn, như vậy…" Chủ nhiệm lau đi mồ hôi lạnh liếc mắt nhìn mọi người dưới bục, "Các em tự chính mình lo liệu đi!"

"Chủ nhiệm…" Vừa dứt lời, trong phòng học lập tức vang lên tiếng than ai oán.

"Đương nhiên, thầy tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra. Cho nên, hiện tại trưng cầu ý kiến của cả lớp, rồi thừa dịp đó tuyển chọn ra người diễn, các em thấy thế nào a?" Lời nói của chủ nhiệm giống như táng đá thiên thạch rơi xuống kí©h thí©ɧ sóng thần nổi dậy vậy, khiến phòng học một trận xôn xao. Từng tiếng nói thảo luận vang lên cùng lúc làm ta đau đầu không thôi, cái gì mà tướng thanh(3) tiểu phẩm, ca múa hợp xướng, loạn thất bát tao có đủ mọi thứ.

"Diễn kịch là tốt nhất!" Trong đám hỗn loạn có người đề nghị.

"Hí kịch? Không sai, không sai, hí kịch quả nhiên là thế mạnh của lớp chúng ta, nên tận dụng diễn đi. Hơn nữa người tham gia cũng tương đối nhiều, có thể giúp mọi người rèn luyện năng lực đoàn kết lẫn nhau. Không biết các em muốn diễn vở kịch nào?" Chủ nhiệm hài lòng gật đầu, tựa hồ rất ưng ý với tiết mục diễn kịch. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi, lại tiếp tục thảo luận nên diễn kịch gì.

Chú thích:

(1)Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Tình yêu nam nữ. Thiệt ra câu này có rất nhiều nghĩa, nhưng trong truyện thì ý chỉ đơn giản như vậy a ^^

(2)Gà mái nuôi con: Single mom.

(3)Tướng thanh: Vở kịch được diễn chỉ gồm hai diễn viên hay ít nhất một người. (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)