Chương 7: Tiểu Bàn Áp, Đừng Khóc!

Chương 7: Tiểu Bàn Áp, Đừng Khóc!

"Phốc, ha ha…" Như là nhẫn nại cực lâu rồi, nàng đỡ lấy hai vai ta, cười lớn một tiếng, cười đến cơ hồ thở dốc không ra hơi.

"Này… Cậu, cậu đây là đang giả bộ khóc sao?" Ta im lặng mở miệng, nhân cơ hội nắm tay nàng.

"Cái gì?" Nàng nghiêng đầu, ngừng cười, trên mặt nước mắt còn chưa khô.

"Vì sao không nói một tiếng đã đi?" Ta nhỏ giọng hỏi, lòng rầu rĩ. Lại bị xú nha đầy này đùa giỡn a…

"Cậu không phải có chuyện sao, mình cần gì phải đợi chứ." Nàng hợp tình hợp lý nói.

"Nhưng cũng phải báo cho tôi một tiếng a! Nếu không tôi…" Ta nổi giận thốt lên, lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, vội vàng im miệng.

"Cậu làm sao? Lo lắng cho mình?" Khóe miệng nàng cong lên, ánh mắt lấp lánh khiến ta một trận hoảng hốt.

"Hừ." Ta xoay mặt, hờn dỗi không lên tiếng ngồi một bên.

"Cậu… giận mình hả?" Tô Nhã Nam dè dặt kéo áo của ta, mím môi, con ngươi đen láy sáng ngời nổi lên chút ánh lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm ta không nhịn được trợn tròn mắt nhìn nàng. Xùy, xùy, không thể mềm lòng, không thể trúng kế của nàng a!

"Tuyết…" Nàng ghé sát bên tai ta, giọng nói mềm mại xen lẫn ngọt ngào để ta không khỏi nổi da gà, "Mình sẽ méc dì là cậu khi dễ mình nha…"

"Không cần lấy mẹ ra uy hϊếp tôi!" Một cỗ lửa giận vô cớ bùng cháy trong lòng, ta đột nhiên đứng lên, bực bội lườm nàng, "Cậu muốn tố cáo thì tố cáo đi! Tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu!"

"Cậu xác định?" Nàng nhíu mày, bình tĩnh nhìn ta, khóe miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp. Một con quạ, hai con quạ bay qua. Trầm mặc hơn mười giây, ta vô lực cúi thấp đầu xuống.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì, đùa giỡn tôi rất thú vị sao?" Ta thấp giọng, mi mắt rũ xuống. Đủ rồi, đã đủ lắm rồi, ta nhịn đủ rồi! Nàng là muốn đùa giỡn ta tới khi nào mới vừa lòng đây a!?

"Mình khi nào thì đùa giỡn cậu chứ." Nàng trầm giọng, mang theo một tia phẫn nộ, "Mình…" Nàng cắn răng, lảo đảo đứng lên, biểu tình trên mặt có thể thấy được là nàng đang miễn cưỡng bản thân.

"Cậu sao lại đứng lên!" Ta không suy nghĩ, theo bản năng đỡ lấy nàng.

"Không cần cậu quan tâm," Nàng hất tay ta ra, đột nhiên tức giận hướng phía ta hét lên: "Lâm Tuyết, cậu là đồ đại ngốc!!!" Tiếng hét như ẩn chứa năng lượng cực lớn xuyên thấu màng nhĩ của ta, chấn động cả bầu trời, dọa cho cá phải chìm xuống nước, chim bay tứ tung trên trời. Ta ôm đầu chịu đựng cơn dư chấn, thật vất vả mới ổn định lại, chớp mắt, chậm chạp mở miệng: "Cậu mới nói gì đó?"

Trầm mặc khoảng một phút sau, nàng đột ngột vung tay, đánh vào bụng ta, ta bị đau, khom người xuống. "Cậu… Cậu lên cơn điên gì a!" Ta xoa bụng, gân xanh nổi lên. May mắn khí lực của nàng không mạnh lắm, bằng không thì một cú đột kích này tuyệt đối đem dạ dày ta xáo trộn.

"Mình thích lên cơn đó, không được hả!" Nàng lắc người một cái, rồi ngã ngồi dưới đất. Cau mày, hùng hồn mở miệng.

"Mặc kệ cậu." Ta lạnh giọng, xoay người muốn đi, lại bị tiếng khóc nhỏ bé của nàng quấy nhiễu tinh thần.

"Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà đi." Ta quay đầu lại, vẻ mặt không cam lòng, tức giận đối nàng nói.

"Mình không cần!" Nàng dỗi nghiêng mặt.

"Ai, đại tiểu thư, cậu còn muốn làm gì?" Ta nhíu mày, đảo mắt , không tự chủ đề cao thanh âm.

"Mình đi không được, cậu cõng mình." Nàng mím môi, dùng đôi mắt đen bóng như sao nhìn chằm chằm ta.

"Cõng cậu!? Cậu… Sợ cậu luôn, lên đây đi." Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bên người nàng, xoay người ngồi chồm hổm xuống.

"Hì hì…" Ta rõ ràng nghe được tiếng cười của nàng, xong thấy trên lưng trầm xuống, cảm giác như lại mắc mưu bị nàng lừa gạt dấy lên trong lòng ta. Nàng quả nhiên rất nặng a a a!

Bước đi tập tễnh, nện từng bước một, thong thả đi trên con đường dẫn về nhà. Mặt ta trắng bệch, mồ hôi xuất như mưa. Nhìn thấy ngã tư đường quen thuộc, hoàng hôn rực sáng ánh chiều tà, thoáng chốc quay về hình ảnh ngày xưa.

Ta và Tô Nhã Nam, từ nhỏ tới lớn luôn luôn là hàng xóm lẫn nhau. Ta so với nàng thì lớn hơn mấy tháng, mới trước đây thôi, nàng luôn gọi ta là Tuyết Nhi tỷ tỷ. Nàng khi đó rất béo, vừa ngốc lại vừa mít ướt, luôn lẽo đẽo đi theo sau ta, tay chân vụng về hay bị châm chọc. Khi đó, ta nói nàng là, "Quỷ con phiền toái mít ướt," ngại nàng là cái "theo đuôi" đáng ghét, cả ngày đều khi dễ, trêu cợt nàng, nhưng nàng chưa hề một lần giận ta. Cho dù ta càng ngày càng quá đáng, đến ngay cả chính ta còn cảm thấy mình rất tàn nhẫn, nàng vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm đó. (Cho nên trưởng thành rồi nên trả thù sao???)

Bởi vì nàng béo, luôn bị đám nam sinh đem ra làm trò đùa cùng khi dễ, mỗi lần nàng bị bắt nạt thì ta đều ra mặt giúp nàng, đi tìm đám nam sinh đó tính sổ, đánh bọn họ mặt mũi bầm dập khóc cha gọi mẹ. Khi đó, ta được xưng tụng là Vua trong nhà trẻ, toàn tâm toàn ý nghĩ Tô Nhã Nam là đồ đạc của ta, là vịt con xấu xí chỉ thuộc về ta.

Trừ ta ra, ai cũng đừng hòng đυ.ng nàng.

Nhớ rõ khoảng thời gian học lớp năm tiểu học, có một lần nàng bị người ta đẩy xuống cầu thang, chân bị trật. Mặc kệ nàng có cực lực ngăn cản, ta dưới cơn thịnh nộ đánh cái người đẩy nàng mặt mũi sưng vù cộng gãy ba cái răng cửa luôn. Cõng nàng về nhà gần một tuần, ta mỗi ngày đều đi học chung với nàng, ngoài miệng thì lý do là để ngừa cái người bị ta đánh sẽ trả thù, còn lý do thực sự thì ngay cả chính ta cũng không rõ. Có lẽ là xuất phát từ ý muốn bảo vệ kẻ yếu, hay là cái khác nhỉ.

Ta không nghĩ nhiều lắm, nhưng từ lúc học cao trung, dần dần ta và nàng càng bất hòa, gặp mặt thậm chí cũng không nói một câu. Cả hai giống như trở thành người xa lạ, xa cách như dải ngân hà, dù cho cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không tới được bên kia bờ.

Có lẽ là vì nàng gầy đi rồi đẹp hơn, thành tích trở nên xuất sắc nhất, thái độ làm người khiêm tốn lễ phép, còn được xưng là "Công chúa", đi đến đâu cũng đều biến thành tiêu điểm. Từ một con vịt xấu xí lột xác thành một con thiên nga trắng, đã sớm bay ra khỏi phạm vi bảo hộ của ta. Cái nàng cần, không phải là người bạn thanh mai trúc mã biếи ŧɦái luôn khi dễ nàng như ta đây, mà là một vị kỵ sĩ anh dũng chân chính có thể làm cho nàng nở rộ hào quang. Mà ta, vĩnh viễn không thể trở thành kỵ sĩ của nàng, bởi vì ta và nàng giống nhau, đều là con gái.

"Cậu lại thất thần, đang nghĩ gì đó?" Khí tức của nàng quanh quẩn ở bên tai, ta đột ngột lấy lại tinh thần, thừa cơ nàng không thấy đỏ mặt lên.

"Nghĩ cậu vì sao lại nặng như vậy… Ai nha!" Trong lúc cấp bách, ta thuận miệng đáp. Nàng không chút khách khí cắn cổ ta một cái, đau đến mức ta muốn nhảy dựng lên.

"Cậu là đồ đáng ghét! Ghét cậu nhất!!!" Tô Nhã Nam sau khi cắn ta xong ngược lại còn ác ôn cáo trạng ta, cố ý ở trên lưng ta không an phận nhích tới nhích lui, muốn trên lưng nhảy xuống.

"Đúng đúng đúng, tôi là đồ đáng ghét, đáng ghét nhất, Tiểu Bàn Áp (vịt con béo ú), xin cậu không nên lộn xộn, được chứ?" Ta nhíu mày, bất đắc dĩ trả lời, thuận miệng nói ra biệt danh lúc nhỏ của nàng.

"Cậu gọi mình là gì?" Nàng vểnh tai, kề sát vào mặt ta, nhiệt độ cơ thể trên người nàng tản mát ra mùi thơm khiến ta có chút đứng không vững.

"Không có gì…" Ta thở dài, thấp giọng thì thào. Tiểu Bàn Áp a, biệt danh này không biết đã bị bỏ quên bao nhiêu năm rồi, thật khiến cho người ta hoài niệm a…

Đưa nàng về nhà xong, tâm tình của ta trở nên suy sụp, ngay cả chào tạm biệt cũng chưa nói với nàng liền xoay người rời đi. Như ngày hôm nay đi chơi cùng nàng, sợ là sẽ không có lần thứ hai nữa nhỉ? Trở về phòng, ta xốc lên bức màn, nhìn thấy nàng đối diện bên kia gắt gao kéo màn lại, bắt đầu ngẩn người. Không hiểu tại sao, nhớ lại hình ảnh khi xưa ở chung với nàng, cái mũi trở nên chua sót, cuối cùng vẫn nhịn không được, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

"Mẹ! Ngài có thể hay không đừng đốt rác dưới lầu a! Sặc chết người nha!" Ta nhìn mẹ ta phòng bị đầy đủ đốt lá rụng dưới lầu, một bên lau nước mắt, một bên cúi người, điên cuồng đối nàng hét ra tiếng.