Chương 14: Ngả Bài"Ức hϊếp người bệnh là sẽ bị trời đánh à nha…" Ta nghiêng mặt, sợ chạm phải đôi mắt lấp lánh của nàng.
"Mình nhớ rõ bản thân chưa bị trời đánh bao giờ nha~" (Nếu đánh thì đã sớm đánh, còn chờ ngày hôm nay sao!!!) Nàng đắc ý ngắt mũi ta, ép ta phải nhìn thẳng vào mặt nàng. Ta không khỏi cau mày, cố kiềm chế không động đậy, liều chết chống đỡ.
"Mình không tin cậu không cần thở." Nàng ấu trĩ mở miệng, một tay bóp chặt mũi của ta, một tay khác liền nhéo nhéo mặt ta, nửa người trên của nàng đều đè hẳn lên người ta. Ô ô… Nàng là xe lu sao? Lần này đồi núi nhỏ của ta nhất định sẽ bị san bằng thành bánh nướng Hà Nam a…
Lúc sau, ta gần như muốn xúc động khóc lên liền một phen giãy dụa chống cự, cuối cùng vẫn bị sức mạnh quái dị của nàng áp chế, kéo mặt chính diện, khiến tầm mắt của ta không thể không cùng nàng giao nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu…" Nàng hài lòng buông cái tay đang bóp lấy mũi ta, ta vừa muốn mở miệng mắng người, đã thấy nàng bất thình lình cúi đầu xuống, dùng tốc độ như tia chớp hôn lên môi ta. Cái… Cái gì? Mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng, mí mắt dần dần chìm xuống. Chỉ thấy chín hành tinh không ngừng xoay vòng vòng quanh đầu ta, l*иg ngực cũng vất vả lắm mới tích lũy được chút không khí để thở cũng bị nàng đánh cho tan tác. Tô Nhã Nam người này, quả nhiên là muốn mưu sát ta sao…
Vì vậy, ở nụ hôn bá đạo của Tô Nhã Nam liền gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền bên dưới, ta vô cùng "vẻ vang" mà hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa, đã trải qua hai tiếng sau đó. Cơn sốt tựa hồ bớt một chút, trên người cũng ra không ít mồ hôi. Ta hơi hơi chóng mặt ngồi dậy, lau đi mồ hôi trên trán, chuyện xảy ra ở phút trước tựa như một giấc mộng không chân thật, ngắt quãng, ta vô phương chắp vá hoàn chỉnh ở trong đầu.
Tô Nhã Nam tới đây sao? Có thể là nằm mơ đi… Ta không cách nào khẳng định, bưng lên ly nước, chậm rãi uống vào. Đột nhiên trong đầu hiện ra nụ hôn bá đạo, mãnh liệt của nàng. Mặt của ta đỏ lên, suýt chút nữa là cổ họng bị sặc nước. Không đúng, nàng qua thật đã tới, ta không phải là nằm mơ!
Hoàn toàn không để ý chính mình còn bận đồ ngủ, ta từ trên giường nhảy xuống, tông cửa xông thẳng ra ngoài. Tô Nhã Nam! Thành thật mà nói, ta không biết bản thân đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng trong lòng ta lúc này chỉ có một cái lòng tin, chính là đi tìm nàng, đi tìm Tô Nhã Nam!
"Tôi muốn gặp Tiểu Tuyết, cậu dựa vào đâu mà cản tôi?" Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu, ta giảm tốc độ, theo bản năng rón rén đi xuống lầu. Đem lỗ tai vểnh lên rất cao, cố gắng nghe rõ tiếng nói của ai, đang nói cái gì.
"Có chuyện gì thì chờ cậu ấy tỉnh lại rồi nói sau đi, hiện tại cậu không thể đi lên." Giọng điệu dửng dưng, bình tĩnh của Tô Nhã Nam bay vào tai ta, ta cau mày, lặng lẽ bước nhanh hơn. Nàng đang nói chuyện với ai? Chẳng lẽ là…
"Đừng nói là cậu làm gì Tiêu Tuyết nha? Cậu dằn vặt cậu ấy còn chưa đủ sao? Cậu rốt cuộc muốn chơi người ta đến bao lâu mới vừa lòng, hả?!" Trái tim của ta run lên, giọng nói này, rõ ràng là của cái người được mệnh danh "Thiên lý nhãn, Thuận phong nhĩ"(*) vô địch Tiểu Thỏ a!
(*) Thiên lý nhãn, Thuận phong nhĩ: Hai vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió."Chuyện đó có liên quan gì tới cậu? Chuyện của tôi và Tiểu Tuyết không cần cậu nhúng tay vô." Ta thật cẩn thận ló nửa cái đầu ra ngoài. Trong phòng khách, Tiểu Thỏ và Tô Nhã Nam đều quay lưng lại phía ta, bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Chuyện của cậu và Tiểu Tuyết… Hừ, đúng thật là tôi quản không nổi chuyện của mấy người. Thế nhưng bạn bè bị bệnh, tôi dĩ nhiên có quyền đi thăm bệnh nhỉ?" Tiểu Thỏ cười khẩy một tiếng.
"Tôi nói rồi, Tiểu Tuyết hiện tại rất cần nghỉ ngơi, cậu không thể đi đánh thức cậu ấy." Thái độ của Tô Nhã Nam vô cùng cứng rắn.
"Tôi nói, cậu đến cùng là đang sợ cái gì chứ, Tô Nhã Nam? Cậu không phải luôn luôn là người chủ động nắm trong tay hết thảy mọi chuyện sao? Sao nào, lo lắng tôi người này sẽ làm Trinh Giảo Kim nửa đường cướp đi Tiểu Tuyết a?" Tiểu Thỏ không tự chủ cất cao giọng nói, giọng điệu phẫn nộ mang theo một tia châm chọc. Tô Nhã Nam không nói lời nào, càng làm cho Tiểu Thỏ giận điên lên.
"Hai người như vậy thật sự rất buồn cười, ai, rõ ràng hai bên đều thích nhau làm gì mà chết còn không thừa nhận a!" Tiểu Thỏ mãnh liệt đảo mắt. Hai bên đều thích nhau!? Ta che miệng không cho mình kinh ngạc thốt lên, Tiểu Thỏ vừa nãy nói gì vậy? Ý của nàng là nói ta cùng Tô Nhã Nam…
"Thật sao?" Tô Nhã Nam tự giễu cười cười, không xác định lắc đầu một cái, "Thành thật mà nói, tôi vẫn cho rằng mình mới là người thấu hiểu Tiểu Tuyết, nhưng bây giờ tôi mới biết, mình kỳ thật càng ngày càng không hiểu cậu ấy… Cậu thì ngược lại, dễ dàng nắm bắt suy nghĩ của Tiểu Tuyết."
"Vậy thì sao chứ?" Tiểu Thỏ đột nhiên cười to lên, "Dù sao người mà Tiểu Tuyết thích không phải là tôi, tôi hiểu rõ cậu ta thì có ích lợi gì a?!"
"Xin lỗi…" Tô Nhã Nam đột nhiên đầy cõi lòng áy náy mở miệng, "Tôi không nên lấy loại chuyện đó đến áp chế cậu…"
"Thôi quên đi, dù sao… Kỳ thực là tôi tự nguyện. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy Tiểu Tuyết tiếp tục ngu ngốc thêm a. Ai bảo tôi xui xẻo a, một mực đi thích cái người thần kinh thô thiển, đệ nhất vũ trụ ngu ngốc vương tử a?" Tiểu Thỏ bất đắc dĩ thở dài, nhún vai một cái. Đệ nhất vũ trụ ngu ngốc vương tử? Ai? Sẽ không là nói ta đi! Ta nuốt nuốt nước bọt, không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt đáy lòng khϊếp sợ của ta. Tiểu Thỏ thích ta? Không phải chứ! Ta chắc chắn mình chưa tỉnh ngủ, đang mộng du đi! Nhất định là vậy…
Trốn ở khúc quanh tự lừa gạt bản thân không ngờ bị một con thằn lằn bò ra hù ta một trận, hoảng sợ thét lên, bất ngờ kinh động tới Tô Nhã Nam và Tiểu Thỏ giật mình nhìn lại đây.
"Ha ha… Chào buổi chiều hai vị…" Ta lúng túng cười, vẻ mặt xấu hổ.
"Bồ đều nghe thấy tất cả?" Ánh mắt Tiểu Thỏ như phóng điện, ta căn bản không dám nhìn thẳng hai mắt của nàng, cúi đầu không biết nên mở miệng như thế nào.
"Xem ra bồ hẳn đã nghe hết rồi đi. Vậy cũng được, mình đỡ phải lặp lại lần nữa." Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào ta, không buông tha cho từng biểu cảm trên mặt ta. Ánh mắt của nàng cẩn thận như muốn xác nhận điều gì đó, lại mơ hồ lộ ra vẻ chờ mong.
"Tiểu Thỏ, xin lỗi, mình không biết bồ…" Ta thấp giọng, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Toàn bộ can đảm tựa hồ bốc hơi nháy mắt trong không khí, trong đầu ta thật sự rất loạn. Đơn giản là không thể nghĩ ra lời nói nhẹ nhàng nào để tránh tổn thương tới Tiểu Thỏ.
"Được rồi, được rồi, nói cách khác, chúng ta không thể làm bạn với nhau nữa đúng không. Yên tâm đi, mình là người rất thức thời, không quấy rầy hai người, bye bye." Tiểu Thỏ vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như mọi chuyện chưa từng xảy ra, vẫy tay với ta một cái, xoay người đi tới phía cửa lớn. Đôi mắt nàng nồng đậm nỗi thất vọng cùng tổn thương sâu sắc đâm nhói trái tim của ta.
"Tiểu Thỏ!" Ta đuổi theo nàng vài bước, theo bản năng quay đầu nhìn Tô Nhã Nam một cái.
"Ta…" Ta nhìn Tô Nhã Nam, không biết nên nói gì mới tốt. Tô Nhã Nam trầm mặc, một đôi con ngươi đặc biệt sâu lắng như những vì sao, trực tiếp xuyên thẳng vào nơi sâu nhất nội tâm của ta. Ngay khi ta đang do dự, Tiểu Thỏ đã xoay người mở cửa, nhanh chân đi ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi nhất định phải…" Tiếng đóng cửa chói tai truyền vào tai ta, vẻ mặt ta lo lắng, áy náy mở miệng.
"Không cần phải nói lời xin lỗi, mau đi đi, chậm sẽ không đuổi kịp a." Đôi mắt Tô Nhã Nam tối sầm lại, chua xót nhắm hai mắt lại.
"Tôi sẽ về liền! Tôi còn có lời muốn nói với cậu!" Ta cau mày, lớn tiếng bỏ lại câu nói rồi vội vã chạy ra ngoài cửa.
"Mình chờ cậu." Nàng mỉm cười nhìn bóng lưng của ta, nụ cười có chút gượng gạo.
"Tiểu Thỏ!" Cách nhau chừng năm mươi mét, Tiểu Thỏ nghe được âm thanh của ta, liền tăng tốc chạy thật nhanh.
"Tiểu Thỏ! Thỏ chết tiệt Bồ dừng lại cho mình!" Ta lao lên như tia chớp, mạnh mẽ đuổi theo, bắt lấy vai của nàng.
"Bồ…" Lời nói nghẹn ở cổ họng, ta phát hiện chính mình nhất thời không cách nào mở miệng được. Nước mắt của nàng, ở dưới tia sáng khúc xạ, lấp lánh một màu cầu vồng, mê hoặc đôi mắt của ta. Trái tim, không khỏi mơ hồ đau đớn. Nàng là bạn bè của ta, là người bạn tốt nhất, nhưng bây giờ, ta lại tổn thương nàng.
P.S: Có ai như tui ship Tiểu Thỏ với Nhã Nam công chúa hem :"> :"> :">?