Chương 15: Nữ Phụ, Nam Phụ Bách Hợp

Chương 15: Nữ Phụ, Nam Phụ Bách Hợp

"Bồ đuổi theo mình làm gì? Chế giễu sao?" Tiểu Thỏ gạt tay ta ra, nhíu mày căm tức nhìn ta. Ta bị cái nhìn của nàng làm cho hoảng sợ một trận, nửa ngày không nói được một câu.

"Xin lỗi… Mình…" Ta móc ra khăn tay đưa cho nàng, tay khẽ run.

"Nếu như bồ đuổi theo chỉ vì muốn nói câu xin lỗi mình… Vậy không bằng để mình đánh cho bồ mấy cái cho hả giận đi!" Tiểu Thỏ không chút khách khí cầm khăn tay, tàn nhẫn mà hỉ mũi, "Bồ là đồ ngu ngốc, nói bao nhiêu lần rồi, khăn tay thì phải mua của hãng X thì dùng mới tốt a, lời của mình nói xưa nay bồ đều nghe không lọt lỗ tai phải không hả!"

"A?" Ta bị Tiểu Thỏ chỉ trích xối xả làm cho dở khóc dở cười, không biết phải phản ứng ra sao.

"Ê, cái đồ vô dụng không có đầu óc." Tiểu Thỏ hung hăng đánh lên gáy ta một cái.

"Đau, đau, đau…" Ta rơi lệ, ôm đầu khom lưng, đau kêu ra tiếng. Tiểu Thỏ chết tiệt, cư nhiên quyết tâm ra tay, đúng là đồ tàn nhẫn!

"Đáng đời, ai kêu bồ đuổi theo mình, đáng đánh a!" Tiêu Thỏ vung tay giơ nắm đấm, tư thế hung bạo như gấu mẹ không che giấu nổi nét cô đơn trong mắt nàng.

"Nếu như đánh mình có thể làm trong lòng bồ thoải mái hơn, vậy bồ đừng có mà nương tay, đánh cho thỏa thích đi!" Ta buông bàn tay ôm cái gáy ra, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt của nàng giao nhau. Đau đớn kí©h thí©ɧ ta làm ra quyết định can đảm, không thể tiếp tục trốn tránh, ngày hôm nay dù thế nào cũng phải ba mặt một lời nói rõ ràng, mặc kệ đối với nàng hay Tô Nhã Nam, do dự của ta chỉ tổ tổn thương thêm nhiều người!

"Hừ, đánh bồ còn ngại làm tay mình đau đây." Tiểu Thỏ không được tự nhiên bày ra bộ mặt xa lạ, "Bồ chưa nghe câu 'mắt không gặp, tâm không phiền' sao? Bồ có phải muốn mình phiền lòng tới chết thì mới cam tâm không a?"

"Mình biết nói như vậy đối với bồ không công bằng, nhưng mình vẫn muốn tiếp tục làm bạn với bồ. Coi như bồ hận mình, mắng mình, đánh mình, mình cũng không để ý, mình chỉ không muốn mất đi một người bạn như bồ, người bạn tốt nhất của mình…" Chính ta đều cảm giác mình không những vô liêm sỉ còn tàn nhẫn, hiện tai ta có tư cách gì đi yêu cầu nàng? Dù sao thương tổn nàng không phải ai khác mà chính là ta a!

"Bạn tốt nhất…" Tiểu Thỏ thân thể kịch liệt run rẩy vài cái, nàng vẻ mặt mệt mỏi vươn tay ra ngăn ta lại, tươi cười gượng gạo.

"Cũng phải cám ơn bồ, ngu ngốc." Tiểu Thỏ rũ mi mắt xuống, thấp giọng thì thầm, "Mình bây giờ mới biết, bồ không chỉ ngu ngốc, mà còn rất ích kỷ, rất đáng ghét đây…"

"Mình có thể vì bồ làm cái gì sao?" Ta thử an ủi cảm xúc suy sụp của nàng. Lời vừa ra khỏi miệng ngay cả ta đều cảm thấy buồn cười cực kỳ. Ta, còn có thể vì nàng làm những gì chứ?

"Không cần. Hết thảy đều là sai lầm của mình, mình không nên cho bồ biết là mình thích bồ. Loại người chậm tiêu như bồ còn có thể làm cho Quan Âm Bồ Tát nổi điên lên nữa mà, nếu mình không nói ra, sợ rằng bồ cả đời đều không cảm thấy khó xử đi." Tiểu Thỏ cười khổ lắc đầu một cái, tầm mắt tập trung ở mũi chân của chính mình.

Không phải không thừa nhận nàng nói không sai, ta trước kia vẫn luôn không nghĩ nàng sẽ thích ta, cảm giác đó tựa như Mặt Trăng và Trái Đất đυ.ng nhau thì mới xảy ra thôi. Xem ra bệnh chậm tiêu của ta là hết thuốc cứu chữa rồi a…..

"Vậy mình…" Tay chân ta luống cuống, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đừng để mình hận bồ được không? Bạn học!" Tiểu Thỏ nhíu mày, đột nhiên dùng sức vỗ vỗ vai ta. Bạn học? Ý tứ là… Không có khả năng cứu vãn sao?

"Được rồi, mấy tháng nay đừng có để cho mình nhìn thấy bồ a, bằng không mình thấy bồ một lần liền đánh bồ một trận!" Tiểu Thỏ híp mắt, hất cằm lên, cười rất giống mấy tên thanh niên bất lương ở đầu đường xóm chợ.

"Tiểu Thỏ, bồ…" Mấy tháng sau đó? Như là nhìn thấy một tia sáng rạng đông, ta hưng phấn nhếch miệng.

"Cười gì mà cười, khoe răng trắng hả, răng trắng thì đi làm người quản cáo kem đánh răng đi a! Nhanh chóng tránh qua một bên, nhường đường cho đại gia đây a, nhìn thấy bồ mình liền thấy bực bội à!" Tiểu Thỏ mãnh liệt trợn trắng mắt, giọng điệu hung ác, "Bồ không suy nghĩ mình dù sao cũng là ai a, là Thỏ đai gia không sợ trời không sợ đất. Thất tình thôi mà, xí, có gì đáng sợ chứ!"

"Ha ha, đúng đúng, Thỏ đại gia vô địch thiên hạ như ngài thì sợ gì chứ a~" Ta nhanh miệng phụ họa, cười như một cẩu thái giám nô tài, hèn mọn đến cực điểm.

"Bồ muốn hại mình ói ra hết đống cơm tối hôm qua sao…" Tiểu Thỏ cơ mặt co giật một hồi, "Được rồi, đừng có ở đây làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ nữa, còn không chạy nhanh về với tiểu tình nhân của bồ đi, mình không có nhiều thời gian rảnh rỗi đứng đây đùa dỡn với bồ đâu a."

"Tiểu tình nhân?" Ai a? Đang mừng như điên ta trong lúc nhất thời thần kinh đại não ngừng hoạt động. (Dám đem công chúa đại nhân quăng ra sau gáy, người này là không biết chữ chết viết như thế nào a~)

"Không phải công chúa đại nhân của bồ sao! Hừ, lười cùng bồ phí lời, cút nhanh a! Bồ, tay đại gia ta đây đáng rất ngứa nha!" Tiểu Thỏ cố ý bẻ bẻ khớp tay nghe "răng rắc" mấy tiếng.

"Vậy, vậy mình…" Ta xoay người, nhưng có chút không yên lòng nhìn chằm chằm nàng không tha.

"Vậy, vậy, vậy cái gì chứ! Còn không mau cút!" Tiểu Thỏ không nói hai lời, liền nhấc chân lên, hướng mông ta đá một cái.

"Ui da!" Bên kia giơ chân đạp, ta nhanh chân lẹ mắt bỏ chạy thật xa.

Tiểu Thỏ, cám ơn bồ… Ở tận đáy lòng nói thầm, ta không dám quay đầu lại, sợ chính mình nhìn thấy sẽ nàng nghĩ một đằng nói một nẻo nước mắt.

"Cậu tới đây làm gì." Chạy nhanh đến góc đường, giọng nói rõ ràng mang theo một tia lạnh nhạt của Tô Nhã Nam bay vào tai ta, ta dừng bước lại, lặng lẽ ló cái đầu ra, xem xem rốt cuộc có chuyện gì.

"Anh ở trong trường học làm sao cũng không tìm được em… Cho nên…" Giọng nam trầm thấp quen thuộc làm đáy lòng ta hoảng sợ, là Hứa Kiệt, bạn trai cũ của ta, Hứa Kiệt! Hắn tới nơi này làm gì?

"Cậu có chuyện gì sao? Không có thì xin mời trở về đi, tôi rất bận, không có nhiều thời gian lãng phí." Tô Nhã Nam dựa tường, biểu tình lãnh đạm, hơn nữa có chút mất tập trung.

"Đừng như vậy! Nam, em gần đây làm gì mà trốn tránh anh chứ, điện thoại cũng không bắt, lẽ nào em thật sự…" Hứa Kiệt vẻ mặt lộ lắng, như con ruồi bay qua bay lại vòng quanh người Tô Nhã Nam. Nam? Ta híp mắt lại, một luồng lạnh lẽo dội thẳng lên lòng bàn chân. Xưng hô cũng thân mật quá hen! Hai người bọn họ khi nào trở nên thân thiết như thế? Sát khí lặng lẽ đọng ở trên người ta, ta trốn ở góc tường nghiến răng nghiến lợi.

"A…" Tô Nhã Nam khẽ cười thành tiếng, âm điệu càng lạnh hơn, "Tôi làm chi mà trốn tránh cậu? Cậu cũng không cần đánh giá cao bản thân quá đi."

"Em… Ý em là gì? Em thật sự không thích anh sao?!" Hứa Kiệt kích động rống to.

"Chờ một chút, Hứa Kiệt, cậu có phải hay không đã hiểu lầm?" Tô Nhã Nam nhíu mày, không nhanh không chậm mở miệng.

"Hiểu lầm?" Hứa Kiệt ánh mắt sáng lên.

"Tôi trước giờ vẫn chưa hề thích cậu, quá khứ, hiện tại, mà tương lai cũng đều là vậy. Cho nên, mời cậu sửa lại cách dùng từ." Tô Nhã Nam căn bản không đem Hứa Kiệt để ở trong mắt, kiêu ngạo gảy gảy ngón tay.

"Em… Em xưa nay đều không thích anh sao?! Không… Không thể như thế được! Nếu em thật sự không thích anh, vậy em ngày đó vì sao còn làm anh và Lâm Tuyết chia tay!!!" Âm thanh kích động của Hứa Kiệt truyền vào tai ta hóa thành thiên lôi sấm sét đánh ngang tai ta. "Làm anh và Lâm Tuyết chia tay…. Làm anh và Lâm Tuyết chia tay…." Ta quả thực không thể tin nổi lỗ tai của chính mình, hắn nói cái gì? Hắn và ta chia tay đều do một tay Tô Nhã Nam xúi giục!? Nàng, cư nhiên lừa ta!?

"Hứa Kiệt là ai vậy?"

"Há, là hắn a, mình nhớ ra rồi, hình như có người như vậy."

"Ồ!? Bạn trai!? Hắn là bạn trai của cậu!"

"Hử? Có chuyện như vậy a…"

Khuôn mặt ngây thơ cùng nụ cười cô số tội không ngừng xoay quanh ở trong đầu ta, một luồng lửa giận hừng hực dấy lên thiêu đốt đỏ mắt ta, thiêu đốt đau đớn đến trái tim của ta.

Nàng gạt ta, nàng dĩ nhiên lừa ta… Mím chặt môi, tim như đang rứa máu. Giờ phút này, ta thật sự rất muốn vọt đến trước mặt nàng, đi chất vấn nàng vì sao phải làm như thế, nhưng lý trí của ta lại gắt gao kéo ta lại, Không được, ta không thể manh động như vậy, trước hết lắng nghe bọn họ nói cái gì…. Ta ngược lại muốn xem xem, bọn họ đến cùng có lý do gì mà tổn thương tới ta!?