Chương 11: Kẻ Thắng, Người ThuaNgày xửa ngày xưa, có nàng công chúa được người đời xưng tụng là "Juliet", nàng sống cùng người mẹ kế rất xinh đẹp nhưng tâm địa ác độc (Này, đó là công chúa Bạch Tuyết chứ?), cùng hai vị tỷ tỷ tướng mạo cùng tâm địa đều xấu xí như nhau (Ta nói, không phải là cô bé Lọ Lem sao?). Mẹ kế hết sức đố kỵ đôi lông mày của nàng Juiet (lông mày?), bà sử dụng hết mọi thủ đoạn nhằm hủy đi đôi lông mày của Juliet, nhưng đều lần lượt thất bại, ví như phái sát thủ ra tay cạo lông mày, đốt lông mày, phái người giả làm chuyên gia thẩm mỹ để lừa Juliet hủy đi đôi lông mày thanh tú của nàng… Vân vân, nhưng tất cả đều tay trắng, thất bại thê thảm mà trở về. Vì bảo vệ đôi lông mày của mình, Juliet quyết tâm bỏ nhà ra đi. Ở trong rừng, nàng gặp được ba chú heo con (không phải bảy chú lùn sao?). Juliet còn cùng sói xám và Tiểu Hồng Mạo (cô bé quàng khăn đỏ) sống hạnh phúc và bình thản với nhau (Cái gì vậy trời…). Chưa từ bỏ ý định của mình, mẹ kế tìm đến nữ phù thủy tà ác, dùng một đôi hia (Mèo đi hia) cùng trứng vàng của con ngỗng làm hàng hóa trao đổi, khẩn cầu nữ phù thủy thay nàng gϊếŧ chết Juliet. Nữ phù thủy đồng ý giao dịch, hóa trang thành người chào hàng tới gõ cửa, dụ dỗ người không thích xỏ giày vì chân to của Juliet chào hàng đôi giày thủy tinh. Đôi giày thủy tinh mỹ lệ này đã vô tình đánh thức bản chất thích chưng diện của Juliet, thế nhưng đôi giày nhỏ bé này lại là một thách thức lớn đối với nàng. Mặc kệ nàng có thử mọi cách để xỏ giày như bôi dầu mỡ, rưới nước, cách gì cũng đều thử qua, nhưng vẫn không xỏ được. Tức đến nổ phổi cùng nôn nóng muốn mang giày khiến bệnh tim của Juliet tái phát, lâm vào trạng thái chết lâm sàng…
Lời thoại vô nghĩa, không đầu không đuôi, cùng nội dung hài hước làm cho khán giả dưới đài một trận cười no nê, xem ra diễn xuất cùng hiệu ứng cũng không tệ lắm. Dựa theo kịch bản, ta nằm thẳng đơ ra trên bàn, cũng chính là cái "quan tài". Vốn nhiệm vụ chỉ đơn gian như thế, lúc này lại thành diễn xuất gian nan nhất. Trên bàn xếp đầy hoa dại lộn xộn không rõ xuất xứ, làm người nằm giữa một "khóm hoa" như ta đây thiệt chịu không nổi mà, cố nén cơn hắt xì, ta ầm thầm tính toán thời gian. Hẳn là sắp kết thúc rồi nhỉ? Màn tiếp theo cũng chỉ chờ Romeo ra mặt, sau đó…
Dưới đài đột nhiên dần dần yên tĩnh lại, tĩnh tới mức cơ hồ có thể làm cho ta nghe được tiếng hít thở của chính mình. Ta lén lút híp mắt nhìn bốn phía xung quanh.
"Nàng công chúa xinh đẹp kia ơi, nàng vì sao lại ngủ say ở nơi đây? Không biết ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh sao?" Là Tô nhã Nam, nàng lững thững bước ra giữa một tràng bùng nổ tiếng thét chói tai, một đầu tóc dài tung bay, nở nụ cười ôn hòa và quyến rũ. (nhưng lời kịch… Vẫn là rất kỳ quặc a…)
"Ngươi là ai? Hoàng tử của nước làng giềng sao?" Canh giữ ở bên "bài vị" của ta, vị Tiểu Hồng Mạo vẻ mặt cảnh giác, chắn trước người "Romeo".
"Không, ta đương nhiên không phải là tên hoàng tử mập mạp của nước kia, tên ta là Romeo, chỉ là một người ngâm thơ rong vô tình đi ngang qua mà thôi." Romeo mỉm cười vòng qua Tiểu Hồng Mạo, trực tiếp hướng ta đi tới.
"Romeo, Romeo… Đúng rồi, ngươi chẳng phải là cái tên bán trứng luộc ở quán trà thôn kế bên a…" Sói xám đáng thương vô tội còn chưa nói hết lời liền bị Romeo dùng tốc độ sét đánh lấy một viên trứng gà luộc nện cho một cái rồi ngã xuống đất.
"A a… kiến trúc sư của chúng ta a… Chuyên gia thẩm định có bằng cấp do quốc gia cấp hẳn hoi a…." Ba con heo con vây quanh "thi thể" của sói xám gào khóc hoảng loạn lên.
"Trả lại sủng vật cho ta ô ô…" Tiểu Hồng Mạo cũng không khỏi lớn tiếng khóc um sùm.
Loại hí kịch này cư nhiên cũng có người xem, thật là không thể tin nổi mà… Ta lặng lẽ ở trong lòng thở dài cảm thán, tiếp tục không nhúc nhích mà giả chết.
"Các người câm miệng hết cho ta!" Romeo rống một tiếng, làm ba con heo con cùng Tiểu Hồng Mạo hoảng sợ tới mức ôm sói xám vẫn đang bất tỉnh, cất bước bỏ chạy thật nhanh.
Hiện tại trên đài cũng chỉ còn ta và Tô Nhã Nam, ánh đèn tập trung chiếu lên hai người bọn ta, nàng từng bước tới gần bên ta, trong miệng lẩm bẩm: "Người đẹp ngủ trong rừng (Sleeping Beauty) của lòng ta, nàng còn muốn ở nơi rừng rú hoang vu nhà tù này ngủ tới bao lâu a, chẳng lẽ nàng muốn ta cô đơn một mình chờ đợi, ngày đêm khóc thầm rồi bi thương hóa thành bọt biển (Little Mermaid) sao?" Tô Nhã Nam dừng ở bên cạnh ta, cúi người xuống, mặt của nàng cách ta ngày càng gần, ta cố gắng bịt chặt hai mắt, nín thở.
Hết thảy đều dựa theo kịch bản mà tiếp tục, chỉ còn lại một phân cảnh cuối cùng – Romeo hôn đánh thức Juliet, sau đó hai người ở trong rừng rậm mở lên quán trà bí mật, cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc yên bình mãi mãi…
"Chờ đã, ngươi không thể hôn nàng." Tiêu Thỏ hóa trang thành nữ phù thủy, bất ngờ xuất hiện ở trên sân khấu, ta thoáng chốc bối rối, lén lút mở mắt ra thì thấy Tô Nhã Nam, nàng nhíu mày lại, vẻ mặt khó hiểu giống ta quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ. Kịch bản dĩ nhiên là không có màn xuất hiện của nữ phù thủy? Ta cùng Tô Nhã Nam tâm hữu linh tê(*) liếc mắt nhìn nhau, nhận thấy Tiểu Thỏ từng bước đi tới hai người chúng ta.
(*) Tâm hữu linh tê: ý hợp tâm đầu, cùng chung ý nghĩ, đồng tâm đồng lòng."Ngươi là ai? Ta tại sao không thể hôn nàng?" Đứng thẳng người, Tô Nhã Nam thuận theo ý tứ của Tiểu Thỏ, thái độ tự nhiên tiếp tục diễn xuất.
"Ta là ai đều không quan trọng, quan trọng là ngươi không thể hôn nàng. Bởi vì… Nàng là thuộc về ta!" Tiểu Thỏ chạy nhanh tới bên cạnh ta, đột nhiên hét lớn ở tai của ta: "Tỉnh lại đi, Juliet của ta!"
"Phốc…" Ta còn chưa kịp hoàn hồn, Tiểu Thỏ đã không ngần ngại đấm một cái thật mạnh ngay bụng ta.
"Ngươi làm gì thế a, ngươi…!" Trong nháy mắt đau đớn, ta liền quên mình đang ở trên sân khấu, bật người ngồi thẳng dậy, ôm bụng dưới.
"Đánh thức ngươi!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó chịu, toàn thân như có đám mây đen bao phủ núi lửa sắp phun trào.
"Đánh thức ta?" Giở trò quỷ gì, loại hí kịch lộn xộn này muốn ta diễn như thế nào a! Ta thẳng thừng từ trên bàn nhảy xuống, đứng đối mặt với nàng, tức giận tới mức lời thoại đều không thốt ra được.
"Ngươi nói nàng thuộc về ngươi, ý của ngươi là muốn cướp nàng từ tay ta sao?" Tô Nhã Nam hướng Tiểu Thỏ lạnh nhạt mở miệng, tiến lên một bước, theo bản năng đem ta che ở phía sau.
"Không sai! Ngươi là loại người chỉ xem người khác là đồ chơi, loại thái độ như thế thực sự khiến ta không chịu được nữa rồi! Đừng tưởng ngươi biết bí mật của ta, ta sẽ khuất phục trước mặt ngươi… Hừ, nói cho ngươi biết, ta căn bản không để ý tới điều đó! Nếu ngươi muốn nói ra, cứ việc nói thẳng ra đi!" Tiểu Thỏ đột nhiên tóm chặt cổ áo của Tô Nhã Nam, cái bộ dáng nghiến răng nghiến lợi cùng hung ác của Tiểu Thỏ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a.
"Vậy sao? Thì ra ngươi thật không để ý a… Trước kia cũng thật là cám ơn ngươi." Tô Nhã Nam thần sắc không thay đổi mỉm cười, cũng không giã dụa, chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Thỏ.
"Các ngươi…" Đang nói gì a? Ta sững sờ đứng ở một bên, không biết nên làm thế nào cho phải. Tiểu Thỏ đến tột cùng đang làm gì thế a, tạm thời diễn thêm một màn kịch? Diễn nữa không chừng khán giả đều lần lượt đau bụng thì sao đây?
"Hừ, ta nguyên bản chỉ muốn làm một người đứng ở sau lưng, yên lặng ủng hộ nàng mà thôi. Nhưng ta bây giờ thay đổi chủ ý, không bằng chúng ta đường đường chính chính thắng thua một trận đi!" Tiểu Thỏ buông tay ra, tức giận gầm gừ.
"Tùy tiện ngươi." Tô Nhã Nam bộ dáng như đã biết từ lâu, chọc cho người khác càng thêm nổi giận.
Như thế nào đột nhiên biến thành một trận quyết đấu? Hí kịch này diễn cũng hơi dài quá a? Ta nhìn dưới khán đài, thấy khán giả "mắt chữ A miệng chữ O", không biết phải làm sao.
"Nếu ta và nàng cùng rớt xuống nước, ngươi sẽ cứu ai!?" Tiểu Thỏ kéo lấy tay áo của ta, híp mắt lại, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
"Rớt xuống nước?" Thực sự là một vấn đề kỳ quái a, "Đương nhiên là cứu nàng rồi…" Tiểu Thỏ, ngươi không phải diễn vai phản diện sao, hơn nữa ngươi cũng biết bơi mà… Ta không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng nói ra.
"Ngươi… Ngươi… Được, ta đã hiểu." Tiểu Thỏ ánh mắt chờ đợi hy vọng nháy mắt chợp tắt, nàng cúi đầu, cả người run rẩy. Tiểu Thỏ? Phản ứng của nàng có chút kỳ lạ, ta vừa định cẩn thận tới xem nàng, liền bị Tô Nhã Nam đưa tay ngăn lại.
"Có kết quả rồi nhỉ." Tô Nhã Nam căn bản là không cho ta tới gần Tiểu Thỏ.
"Ngươi thắng." Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, duỗi hai tay ra làm một cái động tác quái gở, "Vì lẽ đó, ta nguyền rủa ngươi! An giấc nghìn thu đi! Romeo ngu xuẩn!" (Này, tại sao lại bắt đầu diễn kịch?)
"A…" Tô Nhã Nam phối hợp, đau đớn gào lên một tiếng, ngã oặt ở bên cạnh bàn. (Cư nhiên phối hợp như vậy…)
"Các ngươi làm trò gì vậy…" Ta ngơ ngác nhìn Tô Nhã Nam ngã xuống, không nhịn được quay đầu đối Tiểu Thỏ nhỏ giọng kháng nghị, nói: "Làm ơn, các ngươi muốn ta diễn như thế nào nữa a…"