Chương 10: Ý Đồ Đen Tối của Romeo

Chương 10: Ý Đồ Đen Tối của Romeo

Dưới những cái nhìn soi mói, nóng rực của người xung quanh, lấy ba người chúng ta làm tiêu điểm, trên mặt đầy những biểu cảm khác nhau. Tiểu Thỏ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ung dung nhìn chằm chằm Tô Nhã Nam, khóe miệng cười có chút mất tự nhiên. Mồ hôi chảy ra như suối, ta âm thầm cầu nguyện Tô Nhã Nam rộng lòng từ bi tha ta một mạng, đành phải trưng ra bộ dáng đáng thương hết sức đi tranh thủ đồng tình của mọi người. Còn Tô Nhã Nam thì cúi đầu trầm mặc, không có chút phản ứng.

"Tô Nhã Nam…" Tiểu Thỏ lơ đãng lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, nhịn không được vươn tay vỗ vỗ vai Tô Nhã Nam.

"A? Chuyện gì?" Tô Nhã Nam tựa hồ vẫn còn đang thả hồn trong cõi thần tiên, mơ mơ màng màng nhìn tứ phía, nói một câu. Xôn xao… đánh gãy những con mắt chờ mong, người xung quanh té ngửa một lượt.

"Chúng ta đang thảo luận cảnh cuối có cần phải.. Ách, chính là…" Tuy sớm biết Tô Nhã Nam nha đầu kia luôn làm những chuyện khiến người khác phải hộc máu bỏ mạng, nhưng ta vẫn có chút chịu không nổi cau mày lại. Nàng rốt cuộc có nghe người khác nói chuyện không a? Thật là đáng giận mà!

"Nga, cái màn kia a," Tô Nhã Nam đập hai tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cá nhân mình thì không có vấn đề gì hết…"

"Cậu…" Ta kích động túm tay nàng. "Cậu dám đồng ý, tôi sẽ làm thịt cậu!" Ta dùng ánh mắt uy hϊếp nàng. (Ngươi là Hanamichi Sakuragi* a? Dùng ánh mắt gϊếŧ người?)

*Nhân vật chính trong manga Slam Dunk.

"Bất quá… Ha ha, mình nghĩ hay là thôi đi." Tô Nhã Nam chằm chằm nhìn ta, chậm rãi mở miệng, thoải mái nở nụ cười tươi, ngọt ngào như trước. Thật tốt a! Cho rằng thành công uy hϊếp, ta nhẹ nhõm thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy có điều không đúng, cảm giác sự tình sẽ không kết thúc đơn giản như vậy…

"Tô…" Tiểu Thỏ mặt biến sắc, muốn nói gì đó, lại bị Tô Nhã Nam mở miệng nói trước: "Diễn kịch thôi mà, không cần phải làm như thật. Huống chi… Lâm Tuyết không muốn, không phải sao? Không cần phải miễn cưỡng cậu ấy, dù sao tới lúc đó chỉ cần nhích người thôi là được, khán giả ở dưới đài cũng không phát hiện ra đâu nhỉ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nói cho cùng chỉ là luyện tập mà thôi… A, ý mình là, diễn như thật thì cũng không nên…" Ta liều mạng gật đầu, luôn miệng phụ họa, đột nhiên bị Tiểu Thỏ dùng sức đẩy xuống, cái ót vô tình đập trên bàn học. "Đau đau đau… Tiểu Thỏ chết tiệt, muốn gϊếŧ người hả!" Ta ôm đầu, lớn tiếng oán giận.

"Hiện tại không phải chuyện của bồ! Mau chóng nằm xuống cho mình!" Tiểu Thỏ khẩu khí bỗng trở nên dị thường hung ác, làm ta chưa bao giờ thấy nàng bùng nổ như thế nên theo bản năng nằm xuống bàn. Nàng trừng mắt nhìn Tô Nhã Nam vẫn đang duy trì nụ cười ôn hòa kia, xiết tay lại, giống như cố gắng kiềm chế chuyện gì đó, "Tô Nhã Nam, cậu rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì a, mình rõ ràng…"

"Xuỵt…" Tô Nhã Nam trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, "Có mấy lời tốt nhất là nên để trong lòng đi, cậu không biết người xưa có câu họa là từ miệng mà ra sao?" Uy hϊếp?! Tô Nhã Nam đang uy hϊếp Tiểu Thỏ a! Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?!

" Đáng ghét…" Tiểu Thỏ cắn răng, không cam lòng liếc ta một cái, lập tức vung tay bỏ đi, "Quên đi, các ngươi thích làm gì thì làm!"

"Tiểu Thỏ? Bồ…" Ta đột ngột nhảy xuống bàn, bước tới chắn mặt nàng.

"Tiểu Tuyết, bồ đúng là đồ đần!" Tiểu Thỏ đảo mắt, buồn bực lắc đầu.

"Né ra một bên, mình phải về."

"Bồ nói rõ ràng lại coi, sao tự dưng mắng mình ngu ngốc a, hai người đây là đang làm cái trò quỷ gì hả?" Ta nghêm mặt, cứng rắn nói, hướng ta phát hỏa? Có lầm không vậy, ta lại không phải là nơi để trút giận!

"Đi mà hỏi cậu ta ấy!" Tiểu Thỏ rống một tiếng, làm đầu ta nhức ong ong, đợi lấy tinh thần lại thì nàng đã cao chạy xa bay mất bóng dáng, xoay người lại, phát hiện Tô Nhã Nam đang giải tán đám đông dưới đài. "Hôm nay tới đây thôi, mọi người vất vả, khi nào diễn chính thức nhớ đến ủng hộ nhé…" Đám người dần dàn tản ra, thấy Tô Nhã Nam cũng theo người khác rời đài, ta nhanh chóng chạy theo, chắn người nàng.

"Đợi một chút, hai cậu…" Ta còn chưa kịp nói câu gì liền bị Tô Nhã Nam dùng "nụ cười công kích" đánh gãy dòng suy nghĩ.

"Tuyết, đến lúc diễn chính thức nhớ cố gắng lên nha, mọi người đều rất chờ mong biểu hiện của cậu đấy~" nàng mỉm cười vỗ vỗ vai ta.

"Hả, ừ… Ơ, không đúng! Người, người đâu…" Ta gãi gãi cái ót, cúi đầu nói quanh co nửa ngày, ngẫm lại thấy không ổn lại mau chóng ngẩng đầu lên, tầm nhìn nhìn về một hướng, hiển nhiên không có một bóng người, ngay cả bóng ma cũng không thấy một cái. "Tô Nhã Nam!!!" Nha đầu chết tiệt kia, chạy trốn so với Tiểu Thỏ còn nhanh hơn!?

Ngày kỷ niệm thành lập trường khi ấy, trường học ngày thường đều mang không khí trầm lặng hôm nay lại có vẻ đặc biệt náo nhiệt, các lễ hội hoạt động quầy hàng lần lượt bày sạp, người đi đường dần dần đông đúc, làm màn kịch quan trọng nhất vào ngày lễ cũng sắp rục rịch bắt đầu. Bên trong thính phòng không còn chỗ ngồi, tiếng người thật sự huyên náo, ồn ào.

Đoàn người dần dần yên tĩnh lại, người chủ trì theo thường lệ khoe khoang lộn xộn, lúc sau thầy hiệu trưởng còn thao thao bất tuyệt không ngừng, màn kịch chính thức bắt đầu.

Ở bên trong hậu trường, đối diện với tấm gương, ta căng thẳng đến mức run cả người. Đây chính là lần đầu tiên ta mặc như vậy xuất hiện trước đám đông a, trời ạ, có phải là rất mất mặt hay không!? Hình ảnh ta phản chiếu trong gương, chưa từng hóa trang đậm nét trên sân khấu, đội lên bộ tóc giả làm ta cực kỳ khó chịu, cả người ta hầu như không tự nhiên mặc bộ váy dài cổ điển, hiển nhiên chính là từ một người trong Liêu Trai chí dị biến thành một cái yêu tinh.

"Làm sao vậy? Có phải do máy lạnh mở quá mạnh không?" Tô Nhã Nam chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau ta, nàng đè lại đôi vai đang run rẩy của ta, mỉm cười vô tội.

"Không cần phải chế nhạo mình a?" Ta nguýt một cái, nén giận lên tiếng. Theo bản năng, ánh mắt ta với nàng đυ.ng nhau, trong nháy mắt, ta hầu như đã quên hô hấp. Nàng một thân cung đình nam trang, tóc dài tùy ý dùng sợi tơ buộc lên, vài sợi tóc còn xẹt qua lông mày, đúng là ngoài dự đoán đẹp trai, mạnh mẽ cùng anh khí bức người.

"Cậu không sao chứ?" Nàng giơ năm ngón tay huơ huơ trước mặt ta, lấy lại tinh thần ta nhanh chóng kiểm tra khóe miệng của mình. Hô, may là không có chảy nước miếng, bằng không thật đúng là xấu hổ a.

"Ồ, xem ra cậu mặc như vậy thật là thích hợp mà." Ta oán giận mở miệng, tràn ngập ghen tuông. Hừ, dáng vẻ nàng như thế là muốn cho đám tiểu quỷ kia ngắm nghía sao, còn không biết sẽ tạo ra cái ảnh hưởng "kinh thiên địa, khϊếp quỷ thần" gì nữa a!

"Cậu cũng không tệ… Ít nhất là đới với mình~" Tô Nhã Nam đột nhiên vòng tay quanh cổ ta, thấp giọng thì thầm ở bên tai ta ("Romeo" này có ý đồ xấu a~). Mặt ta đỏ bừng bừng như trái cà, gân xanh nổi lên, "Ý cậu là gì hử…" Qủa nhiên nha đầu này muốn ăn đòn mà!

"Không cần phải lo lắng, bởi vì có mình ở bên cạnh cậu a~" Nàng giống như phớt lờ lời của ta, nắm chặt tay ta, tươi cười mị lực phát tán, ánh sáng bốn phía bắn ra. "Ừ, ừ, ừ…" Chính vì có cậu mà tôi mới lo sốt vó lên đây, ta mặt xám xịt nhún vai một cái.

"Được rồi, tới giờ diễn rồi, chúng ta nên đi." Ta nhìn đồng hồ, mỉm cười nói. Phải thừa nhận là, có nha đầu ở bên, tâm trạng căng thẳng của ta quả thật dịu đi không ít. Nếu muốn diễn, thì phải diễn cho thật tốt, chỉ cần không xảy ra sự cố…

"Ừ~" Tô Nhã Nam kéo tay ta, nụ cười chói lóa của nàng làm ta đột nhiên có dự cảm xấu. Kỳ quái, cảm giác đáng sợ này là từ đâu tới a?

"Xin mời khán giả thưởng thức vở kịch đặc sắc đến từ sinh viên năm hai của ngành Quản Lý Công Thương, tân kịch Romeo & Juliet!!!" MC vừa dứt lời, Tiểu Thỏ kiêm người tường thuật bước lên đài, hắng giọng, tự mình sáng chế ra câu mở màn cho "hí kịch" có một không hai.