Chương 26

Hỏi lời này chính là nhị công tử Quân Định Hầu phủ, Tiêu Quang Hòa.

Tập tước phong thế tử chính là huynh trưởng của

hắn, vì thế

hắn

liền cả ngày

không

học vấn

khôngnghề nghiệp,

một

lòng làm thiếu gia quần là áo lượt của

hắn. Quân Định hầu xưa nay cùng hoàng thất

không

thân cận, Tiêu Quang Hòa đối với tân hoàng tự nhiên cũng

không

có gì tình nghĩa đáng

nói. Cho nên vừa mở miệng, liền có vẻ ngả ngớn quá phận.

Tiêu Quang Hòa cùng Tiêu Chính Đình là bạn rượu, thường ước hẹn ở

một

chỗ uống rượu tìm hoan.

Chỉ là hai người cũng

không

thảo luận chuyện triều chính,

hiện

giờ đột nhiên nhắc tới tân hậu, ngược lại cũng có thể thấy đại hôn của tân đế, dẫn tới bao nhiêu người chú ý.

Tiêu Chính Đình lúc này đẩy Tiêu Quang Hòa cùng chén rượu trước mặt ra, hơi mang ba phần nghiêm túc

nói: “Nhị công tử

nói

cái gì, ta tuy ra vào cung đình, nhưng là thường xuyên

đi

hướng Hoàng Thượng, Thái Hậu vấn an thôi. Lại làm sao

sẽ

nhìn thấy tân hậu?”

“Ta còn chưa từng thấy qua đại điển đại hôn Hoàng Thượng đâu, ngày ấy tân hậu cũng

sẽ

như nữ tử bình thường xuất giá, phủ thêm khăn voan đỏ sao?” Tiêu Quang Hòa lại hỏi.

“Ta cũng chưa từng thấy qua, ta làm sao biết được?”

Tiêu Quang Hòa nghe vậy, chép chép miệng, bỗng nhiên cảm thấy

không

thú vị.

hắn

lại hỏi: “Nghe

nói

nàng tiến vào ở Lý gia, Lý Thiên Cát lúc này chẳng phải là cao hứng đến muốn hôn mê

đi?”

Tiêu Chính Đình

nói: “không

phải Lý gia. Trước đó vài ngày, Lý Thiên Cát phí công sức lớn ở kinh thành bố trí

một

tòa nhà mới, đó là để cho tân hậu dùng. Việc này ngươi

không

biết sao?”

“Lý Thiên Cát keo kiệt tinh ranh như vậy, thế mà cũng bỏ được?”

“hắn

là người thông minh.”

“Kia

hiện

giờ dọn đến nơi nào?”

“Hẻm Tĩnh Ninh vốn là Liễu gia,

hiện

giờ

đã

đổi thành Dương trạch.”

“Đổi

thật

tốt! Đổi

thật

tốt ha ha! Ta

nói

không

lâu trước đây, trong hẻm Tĩnh Ninh như thế nào

nói

nhao nhao

thì

thầm.

thì

ra là chuyển nhà.” Tiêu Quang Hòa lập tức cười ha hả.

Lão thái gia Liễu gia kia khi còn làm quan trong triều, cùng Quân Định hầu là hàng xóm. Hai nhà từng vì chuyện

một

bức tường mà đánh nhau. Này

một

văn

một

võ, ai cũng nhìn

không

quen ai. Lúc sau thiếu phu nhân Liễu gia có hỉ, Quân Định hầu phu nhân cũng có mang thai lần hai. Bọn họ đều muốn định hôn cùng oa nhi Đông Lăng Lý gia. Cuối cùng bị Liễu gia đoạt trước, thù này kết liền càng ngày càng lớn hơn……

hiện

giờ Liễu gia

đã

suy tàn, Quân Định Hầu phủ sớm

đã

thay đổi tòa nhà lớn hơn, Tiêu Quang Hòa lại

nói: “Nếu

không

có Liễu này gia năm đó ở giữa cản trở, ta sớm liền

đã

có tức phụ đính thân!”

Tiêu Chính Đình quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng,

nói: “Phía dưới

không

phải là xe ngựa của Lý gia sao?”

Tiêu Quang Hòa nghe vậy, lập tức bổ nhào tới

trên

bệ cửa, duỗi dài cổ hướng xuống dưới nhìn. Quả nhiên thấy mấy chiếc xe ngựa lần lượt chạy qua,

trên

màn xe thêu

một

chữ “Lý” màu vàng, lại nhìn lên, bên cạnh xe ngựa

đi

theo

không

ít vυ" già, trận thế thực

sự

không

nhỏ. Tiêu Quang Hòa thấy thế cười: “Đây là xe ngựa nhà Lý Thiên Cát, cùng cái Lý gia kia bất đồng.”

Đông Lăng Lý gia cùng Lý Thiên Cát xuất thân cùng

một

tông, nhưng lại là hai cái gia tộc Lý thị hoàn toàn khác biệt. Đông Lăng Lý gia này là nhà mẹ đẻ của Thục phi trước kia nay là Thái Hậu, hành

sựđiệu thấp,

không

thích phô bày phong thái xa xỉ. Nếu là người nhà

hắn

đi

ra ngoài, tất nhiên

sẽ

phải là trận thế lớn như vậy.

Tiêu Quang Hòa hứng thú nhìn chằm chằm

một

lát, đột nhiên lên tiếng

nói: “Tuy

nói

trong nhà Lý Thiên Cát luôn phô trương lớn, nhưng cũng

không

đến mức giống như hôm nay vậy. Là nữ quyến trong nhà thừa xe ngựa, muốn

đi

đạo quan vùng ngoại ô dâng hương sao? Hay là

nói, bọn họ chẳng qua là bồi người

đi

ra ngoài? Là tân hậu?”

Tiêu Chính Đình nghe

hắn

suy đoán, nhất thời cũng có chút nghi hoặc,

hắn

hướng xuống bên dưới cửa sổ nhìn, xe ngựa cũng

đã

hướng phía trước

đi

tới.

hắn

chỉ trong phút chốc mơ hồ nhìn thấy, có ai vén rèm cửa lên, bàn tay vén rèm kia năm ngón tay

nhỏdài,

một

đoạn cổ tay dưới ánh nắng tựa như ngọc, phát ra ánh sáng trơn bóng trong suốt. Lúc này, có vυ" già giúp vén rèm cửa lên, người bên trong tựa như tò mò mà ló đầu ra bên ngoài xem xét. Nhưng nàng mang mũ có rèm, chỉ mơ hồ nhìn thấy dưới người, hẳn là

một

mỹ nhân mảnh mai.

Tiêu Quang Hòa hô: “Đó có phải tân hậu

không? Có phải

không? Lý gia

không





nương như vậy!”

Tiêu Chính Đình thu hồi ánh mắt, cười

nói: “Cách mũ có rèm liếc mắt

một

cái, ngươi liền biết kia

khôngphải



nương Lý gia?”

“Lý Thiên Cát da mặt dày, lúc trước còn cùng ta phụ thân

nói, nếu nhà chúng ta cùng Đông Lăng Lý gia

không

thể kết thân, cùng Lý gia bọn họ kết thân cũng giống nhau. Lúc sau, nương của ta còn

thật

sự

để cho ta

đi

xem



nương Lý gia.

một

đám, cùng lão thái thái Lý gia kia lớn lên giống nhau như đúc…… Người này



ràng là

một

mỹ nhân……”

Tiêu Chính Đình trước giờ đều

không

phản bác lời

hắn

nói, rốt cuộc Tiêu Chính Đình lớn tuổi,Tiêu Quang Hòa tuổi còn trẻ.

Nhưng lúc này Tiêu Chính Đình lại cười nhạo

nói: “Nhị công tử rốt cuộc tuổi trẻ, chưa từng gặp qua mấy vị mỹ nhân.”

Tiêu Quang Hòa xoay người ngồi xuống, nhìn về phía

hắn

nói: “Chính Đình huynh thường ra ngoài du ngoạn, thấy mỹ nhân tất nhiên nhiều hơn so với ta.

Bất quá ta ngược lại cũng có gặp qua

một

hai người…… Đông Lăng Lý gia tứ



nương, trưởng nữ nhà Thường đại học sĩ, còn có năm trước đến nữ quốc vương Ô Tôn đến triều……”

Tiêu Quang Hòa

nói

mấy người này, Tiêu Chính Đình đều

đã

gặp qua.

Tứ



nương Lý gia kia, chính là nữ nhi đính thân cùng Liễu gia.

Tiêu Chính Đình lắc đầu cười

nói: “Các nàng cùng ở chung

một

chỗ, cũng

không

bằng đẹp bằng người ta từng thấy.”

Tiêu Quang Hòa nhíu mày: “nói

hươu

nói

vượn, nào có người như vậy?

Chẳng lẽ ngươi muốn

nói

là ngươi trong mộng nhìn thấy tiên nữ?”

“Ngược lại

thật

là trong mộng thấy.” Tiêu Chính Đình cười khẽ.

Đoán

không

ra thân phận lai lịch, mỗi lần đều chỉ gặp nhau ngắn ngủi, vội vàng lướt qua

một

lần

đãkhông

thấy tăm hơi bóng dáng. Cũng

không

phải giống như là trong mộng mới có thể nhìn thấy người sao?

Tiêu Quang Hòa cười ha ha: “Liền biết ngươi

đang

nói

gạt ta.”

Tiêu Chính Đình khẽ cười

nói, giọng điệu bình tĩnh: “không

phải lừa ngươi, ta há lại là người

sẽ

nói

dối.” Nhưng thanh

âm

của

hắn

cực thấp, Tiêu Quang Hòa nghe vào lỗ tai, cũng hoàn toàn

không

để ở trong lòng.

hắn

nói: “Hôm nay phía đông thành có thơ hội, Chính Đình huynh

đi

không? Nhạc kĩ của Yên Thủy Các cũng muốn

đi

đánh đàn tấu nhạc đấy.”

“không

đi, ngươi

đi

đi.”

Tiêu Quang Hòa cũng

không

cùng

hắn

khách khí, uống hết ly rượu xong, lập tức đứng dậy

đi

xuống dưới lầu, còn quăng

một

thỏi bạc cho tiểu nhị,

hắn

vừa

đi,

một

bên quay đầu lại

nói: “Ngày khác Chính Đình huynh mời ta

đi

ăn cua ngâm rượu a!”

Tiêu Chính Đình nâng chén gật đầu.

hắn

cũng có chuyện phải làm……

Lý Thiên Cát thu xếp tòa nhà khác cho nữ Dương thị, Thái Hậu tất nhiên lòng có bất mãn,

hắn

dù sao cũng phải

đi

dập tắt lửa kia. Nếu

không

lần tới, Thái Hậu lại muốn trách cứ

hắn

không

đủ tri kỷ.

Nhận làm con thừa tự này, rốt cuộc vẫn là bất đồng.

Tiêu Chính Đình ở trong lòng mặc niệm vài lần, như nhắc nhở mình, lúc sau mới đứng dậy rời

đi.

……

Bên kia ngồi ở bên trong xe ngựa Lý gia

thật

là Dương

yêu

Nhi.

Nàng bên trái là Lý gia đại phu nhân ngồi, bên phải Xuân Sa ngồi.

Lý gia đại phu nhân rất có vài phần chân truyền của Lý lão phu nhân, mặt hiền hoà ôn nhu, dọc theo đường

đi

không

ngừng cùng Dương

yêu

Nhi

nói

về cảnh tượng bên ngoài,

thật

sự

vô cùng ra sức. Chỉ là nàngnói nhiều quá mức, trong lúc nhất thời Dương

yêu

Nhi ngược lại nghe đến đầu choáng não trướng,

một

bộ mơ màng sắp ngủ bộ dáng.

Chờ xe ngựa

đi

vòng khắp thành đông, Dương

yêu

Nhi

đã

dựa vào người Xuân Sa ngủ.

Đại phu nhân sợ nàng cảm lạnh, sắc mặt xấu hổ, vội đánh thức nàng, sau đó liền đuổi hai nữ nhi của mình

đi

bồi Dương

yêu

Nhi xuống xe

đi

một

chút.

“cô

nương gia thích

đi

chỗ nào, các ngươi liền bồi Dương



nương cùng nhau

đi

là được. Dù có nhóm vυ" già

đi

theo, các ngươi cũng phải cẩn thận chút. Chớ để những người

không

có mắt đó, va chạm

cônương, mọi việc đều che chở đằng trước cho Dương



nương, hiểu

không?”

“đã

hiểu.” Hai



nương Lý gia này chính là

một

đôi song sinh, khi trả lời đều là đồng thanh lên tiếng.

Xuân Sa đỡ Dương

yêu

Nhi xuống xe ngựa, thấp giọng hỏi bên tai nàng: “cô

nương muốn mỗi nơi

đimột

chút sao?”

Nàng cũng hy vọng



nương có thể

đi, bằng

không

chờ trở về hoàng cung, chỉ sợ cả đời, cũng khó có cơ hội

đi

ra ngoài như vậy.

Trong kinh phồn hoa, tự nhiên Dân Trạch huyện

không

thể cùng so sánh.Khi Dương

yêu

Nhi tới, xe ngựa

đi

cực nhanh, lập tức

đi

vào hẻm Vĩnh Ninh, nàng cũng

không

nhìn thấy cái gì.

hiện

giờ nhìn thấy đường phố hai bên, người

đi

đường lui tới, cái này đối với Dương

yêu

Nhi mà

nói, chỗ thú vị quả

thật

rất nhiều…… Nàng xem đến hoa cả mắt, lập tức liền gật đầu.

Lý gia đại



nương tiến lên, chủ động đỡ

một

tay khác của Dương

yêu

Nhi, giống như đem Dương

yêuNhi trở thành lão thái thái,

yêu

cầu người trái phải đều nâng.

Nhị



nương bước nhanh

đi

ở đằng trước, tiến cử bọn họ tiến vào cửa hàng son phấn.

“Đồ vật trong cung tự nhiên là

không

giống nhau, bất quá

một

chút đồ vật

nhỏ

này, thuận tay mua mấy hộp, luôn khiến người vui vẻ.” Nhị



nương

nói.

Đại



nương cũng phụ họa gật đầu,

nói: “Dương



nương cứ chọn, chúng ta trả tiền.”

Dương

yêu

Nhi lỗ tai giật giật.

Chọn.

Trả tiền.

Các nàng là

đang

cho nàng đồ vật sao?

Dương

yêu

Nhi lập tức nhớ tới lời Hoàng Thượng

nói, cho, nàng liền thu.

Vì vậy Dương

yêu

Nhi gật đầu.

Nhị



nương quen cửa quen nẻo mà kêu chưởng quầy tới, làm

hắn

đem son phấn tốt nhất trong cửa hàng, đều bày ra ở trước mặt.

Mấy cái tiểu nhị bận việc, nhất nhất dọn xong.

Dương

yêu

Nhi nhìn chăm chú, mỗi cái đều là màu sắc rực rỡ,

thật

sự

bắt mắt hấp dẫn. Nàng duỗi tay sờ soạng

một

cái lại

một

cái. Nhị



nương hỏi: “cô

nương đều thích sao?”

Dương

yêu

Nhi gật đầu, đáy lòng cân nhắc, tổng cộng là mấy cái nhỉ? Muốn chia cho Hoàng Thượng. Phải nhiều nhiều mới có thể.

Nhị



nương

nói: “Vậy đều đưa chỗ



nương

đi

thôi.”

Dương

yêu

Nhi gật đầu, để xuống.

Ai ngờ nàng mới vừa để xuống, phía sau

một

trận tiếng bước chân đến gần,

một

bàn tay thon thả, cầm

một

cái hộp lên, mở ra nhìn,

nói: “Hùng chưởng quầy, đây là phấn mặt mới làm ra sao?”

Đại



nương tức giận trừng mắt: “Những cái này chúng ta đều mua, Mạnh Huyên! Ngươi đây là ý gì?”



nương kêu Mạnh Huyên kia lúc này mới chậm rãi xoay người lại, làm bộ như mới vừa nhìn thấy hai vị



nương Lý gia, kinh ngạc

nói: “Ta tất nhiên là tới mua đồ vật, các ngươi là tới làm cái gì?”

Mạnh Huyên tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên rơi xuống

trên

người Dương

yêu

Nhi.

Nàng cười

nói: “Huynh trưởng ta tới thành đông tham dự thơ hội, ta làm cái muội muội, liền mang theo mấy cái nhạc kĩ nuôi dưỡng trong phủ đến. Vừa vặn

đi

ngang qua nơi này, vì các nàng chọn chút son phấn.”

Nàng dừng

một

chút,

nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng là mang theo nhạc kĩ tới? Vị tiểu công tử Lý gia kia của các ngươi, cũng muốn tới thơ hội chơi?”

Đại Tấn thịnh hành phong tục nuôi dưỡng vũ cơ nhạc kĩ.

So với nghe diễn xem diễn, bọn họ càng thích xem vũ cơ khiêu vũ, nhạc kĩ tấu nhạc ca hát.

Càng là phủ đệ nhà cao cửa rộng, liền càng thích dưỡng như vậy…… Như thế mới thể

hiện

được địa vị cùng tài lực.

Khi trước trưởng công chúa còn ở, trong phủ nuôi dưỡng ba ngàn vũ cơ, so với nam tử còn hưởng thụ hơn. Mạnh Huyên tính tình vốn ương bướng,

hiện

giờ mang theo mấy cái nhạc kĩ ra cửa, ngược lại cũng

không

hiếm lạ. Chỉ

không

hay chính là……

Nàng luôn mồm châm chọc Lý gia mang theo nhạc kĩ tới.

Này còn có thể chỉ ai?

Này

không

phải là chỉ vào Dương

yêu

Nhi mắng sao?

Xuân Sa trước mắt tối sầm, tức giận đến mức hận

không

thể xé miệng người này ra.

Nếu Hoàng Thượng ở đây, cái gì mà Mạnh Huyên, chín cái mạng cũng

không

đủ để gánh!

Editor: Mấy tuần trước quá bận nên

không

có thời gian edit. Bây giờ mình bù từ từ nha (^ v ^