Chương 25

Môi nàng rất mềm.

Tiêu Dặc nhéo

một

phen, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng thu hồi tay, kêu cung nữ chạy nhanh bưng nước tới, để cho nàng lau mặt trước.

“Cọ trẫm

một

tay đều là mực.” Tiêu Dặc cúi đầu, tiếp nhận từ trong tay cung nữ

một

chiếc khăn

đãthấm nước khác, cẩn thận xoa xoa.

Đầu bên kia cung nữ cũng ngồi xổm xuống, bắt đầu lau mặt, lau tay cho Dương

yêu

Nhi.

“cô

nương

không

bằng tắm rửa gội đầu? Cũng đem xiêm y

trên

người thay đổi.”

“đi

thôi.” Tiêu Dặc

nói.

Cung nữ nghe lệnh xong, liền mang theo Dương

yêu

Nhi

đi

tắm.

Phía bên kia Lưu ma ma cũng

đã

tới Yến Hỉ Đường.

hiện

tại nàng

đã

là khách quen của Yến Hỉ Đường, các cung nhân Yến Hỉ Đường ban đầu từ nơm nớp lo sợ, tới

hiện

giờ, tâm tính cũng

đã

có khả năng vững vàng ổn định. Các nàng nào biết rằng, trong chốc lát lại muốn

không

ổn.

Xuân Sa cùng

một

cái tiểu cung nữ khác, cười nghênh đón Lưu ma ma, miệng thân thiết kêu: “cô

nương

không

phải ở chỗ Hoàng Thượng sao? Ma ma như thế nào tới đây?”

Lưu ma ma đảo qua bọn họ,

nói: “Đem cung nhân hầu hạ



nương đều tập trung đến đây.”

Xuân Sa cả người căng thẳng: “Ma ma, đây là xảy ra chuyện gì?”

“Tất nhiên là chuyện tốt.” Lưu ma ma

trên

mặt lộ nụ cười.

Khi nàng nghiêm nghị, uy lực so với Tần ma ma thế nhưng còn lớn hơn, thấy nàng như vậy, Xuân Sa mới cảm thấy tâm lại hạ xuống. Nàng thầm nghĩ, mình quả nhiên vẫn còn quá nhát gan, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, luyện được lớn mật mới tốt, bằng

không

về sau ở bên người



nương, chẳng phải là cái cản trở sao?

một

lát sau, các cung nhân liền bị tập trung tới trước mặt Lưu ma ma.

Lưu ma ma hỏi: “Thường hầu hạ là ai?”

Xuân Sa liền chỉ vài người ra.

“cô

nương thích ai hơn?” Lưu ma ma lại hỏi.

Vấn đề này, lại làm khó Xuân Sa. Nàng trừng lớn mắt, tâm

nói, đây là muốn chọn cung nhân



nương thích ra, là muốn ban thưởng hay vẫn là phạt a!

“Muốn chọn mấy người

đi

theo



nương rời cung ở mấy ngày,

đã

là hầu hạ bên người, thế nào cũng phải chọn người



nương nguyện ý thân cận mới được, ngoài ra, cũng cần phải tay chân cần mẫn, có vài phần khả năng mới được.”

Xuân Sa bừng tỉnh đại ngộ: “Nô tỳ cùng Tiểu Toàn Tử

đi

theo bên người



nương sớm nhất, có lẽ có thể

đi

theo



nương

đi, ngoài ra, còn có hai cái cung nữ ngày thường vẫn hầu hạ



nương, tay chân đều cần mẫn. Có

một

cái, trước khi tiến cung còn đọc qua mấy quyển sách, so với nô tỳ còn muốn thông minh hơn.”

Lưu ma ma đem vài người Xuân Sa

nói

đều kêu tới, cẩn thận hỏi qua, mới

nói: “Vậy bốn người các ngươi, lúc

đi, Hoàng Thượng tất nhiên là

sẽ

ban thêm hai thị vệ, như vậy liền đầy đủ.

đi

qua còn có tôi tớ chờ sẵn.”

Xuân Sa nhịn

không

được hỏi: “đang

tốt, như thế nào lại xuất cung ở?”

Trong đầu nàng ngược lại

đã

liên tưởng đến, có người muốn hãm hại



nương, vì thế

không

thể

khôngđem



nương tạm thời dời ra ngoài cung xem xét tình hình……

Lưu ma ma lắc đầu: “thật

là cái nha đầu ngốc,



nương ở trong cung, đại hôn như thế nào cử hành?”

Xuân Sa đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mừng như điên

không

thôi,

trên

mặt tươi cười muốn giấu cũng giấu

không

được: “Đa tạ ma ma chỉ điểm, nô tỳ

đã

biết, nô tỳ

đã

biết!”

Yến Hỉ Đường bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, bên gian thứ Yến Hỉ Đường Nhụy Nhi tự nhiên cũng biết.

Nàng từ trong cánh cửa

đi

ra, liền nhìn thấy Lưu ma ma

đang

cùng Xuân Sa

nói

những lời này, các cung nhân đứng thành

một

vòng

nhỏ. Nhụy Nhi trong lòng vừa động, chẳng lẽ là bị phạt? Hôm nay cũng chưa thấy Dương

yêu

Nhi trở về. Là nàng phạm sai lầm?

Nhụy Nhi trong lúc nhất thời

nhẹ

nhõm thở ra.

May mà nàng dọn

đi

nhanh, nàng chỉ biết, ai càng gần Hoàng Thượng, liền càng dễ dàng làm Hoàng Thượng tức giận.

Đầu bên kia Lưu ma ma

nói

xong, liền mang theo mấy người Xuân Sa

đi

rồi.

Nhụy Nhi trong lúc nhất thời có chút mờ mịt sợ hãi, sợ chính mình cũng bị phạt, nhưng

một

mặt lại nhịn

không

được sinh ra chút vui sướиɠ. Dương

yêu

Nhi cho dù ngốc, nhưng nàng đẹp a, so với chính mình cùng Phương Thảo đều đẹp hơn.

hiện

giờ Phương Thảo

không

có, Dương

yêu

Nhi nếu cũng bị phạt, chẳng phải chỉ còn lại có

một

mình nàng?

Nàng lại nghĩ tới lúc trước khi mới vừa tiến cung, ma ma Vĩnh An Cung cùng nàng

nói: “Hoàng Thượng còn trẻ, còn chưa lập hậu nạp phi, hơn nữa các ngươi, mới chỉ có nữ tử,

một

khi thừa sủng, liền có thể có được danh phận……”

Nhụy Nhi liếʍ liếʍ môi, cổ họng có cổ du͙© vọиɠ ngo ngoe rục rịch

đang

kêu gào.

Vì điều này, Nhụy Nhi dọn đến Yến Hỉ Đường, làm thế nào cũng

không

thể

nói

chuyện cùng Dương

yêuNhi, ngay cả cung nhân khác cũng đối đãi với nàng hết sức lạnh nhạt, cảm giác mất mát trong lòng

đãtiêu tán.

Nàng nhốt mình trong phòng, thậm chí bắt đầu cân nhắc bước tiếp theo làm thế nào mới tốt……

Còn

không

đợi nàng cân nhắc ra kết quả, chỉ nghe được

một

trận

âm

thanh ồn ào gần bên.

Nhụy Nhi đứng dậy hướng ra ngoài nhìn lại, liền thấy các cung nhân ban đầu theo Lưu ma ma rời

đi, lúc này lại vây quanh Dương

yêu

Nhi trở lại.

Dương

yêu

Nhi đứng ở giữa, nửa điểm tổn thương cũng

không, ngược lại càng lộ vẻ rực rỡ lấp lánh.

trên

người nàng còn có cái gì biến hóa……

Đúng, đúng rồi…… Xiêm y

trên

người nàng

đã

thay đổi.

Nhụy Nhi nhớ



rành mạch, lúc

đi

trên

người nàng mặc



ràng là áo ngắn màu hổ phách, váy dài màu trắng ngà, đến khi trở về, lại biến thành áo ngắn màu hồng cánh sen, váy dài đỏ như lủa, váy kia hồng đến chói mắt,

thật

sự

vô cùng xinh đẹp.

Nhụy Nhi

không

khỏi cúi đầu nhìn nhìn quần áo

trên

người mình.

Màu sắc đều là trắng và xám, bởi vì nàng còn chưa có tư cách mặc xiêm y màu sắc tươi đẹp như vậy.

Cái này miễn là có mắt, đều có thể nhìn ra Dương

yêu

Nhi này

không

chỉ

không

có bị phạt, mà còn được sủng.

Nhụy Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng bị tắc, những cái ngo ngoe rục rịch sinh sôi đó lại bị nàng nuốt trở vào.

Nàng nhất định là được thừa sủng!

Bằng

không

vì sao khi

đi

một

bộ xiêm y, khi trở về

một

bộ xiêm y!

Nhất định là như thế……

Nhụy Nhi lòng tràn đầy dã vọng,

một

cái váy đỏ rực cứ như vậy bị nàng nhìn đến muốn thủng.

Bên này Xuân Sa cũng

đang

hỏi: “cô

nương khi

đi

mặc

không

phải bộ y phục này, như thế nào thay đổi

một

cái?”

“Ô uế.” Dương

yêu

Nhi

nhỏ

giọng

nói.

“Dơ, ô uế?” Xuân Sa da mặt đỏ lên.

“Nước mực, dính.” Dương

yêu

Nhi chỉ chỉ tay áo.

Xuân Sa: “……

thì

ra là như thế này a.” Da mặt nàng càng đỏ, có chút hổ thẹn, chính mình đối với khuôn mặt thiên chân vô tà như vậy của



nương, như thế nào có thể toàn đầu óc đều là những thứ dơ bẩn?

“Ngày mai phải dậy sớm, bọn nô tỳ hầu hạ



nương

đi

nghỉ.”

Dương

yêu

Nhi gật đầu.

Vì Dương

yêu

Nhi ngủ sớm, bên này cũng sớm tắt đèn dầu.

Nhụy Nhi lặng lẽ nhìn chằm chằm, thấy ngọn đèn dầu đều tắt,



ràng hôm nay là muốn mệt chết rồi. Nhụy Nhi nhướng mày, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, lại cảm thấy ghen ghét. Cứ như vậy

không

phục mà nhìn chằm chằm Dương

yêu

Nhi bên kia, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, Nhụy Nhi lại ngủ

trênbàn.

Chờ nàng ngày thứ hai tỉnh lại, lại muốn nhìn xem Dương

yêu

Nhi hôm nay còn có ra cửa hay

không, nếu là

không

ra khỏi cửa, nàng liền tới cửa lãnh giáo

một

chút biện pháp tiếp cận Hoàng Thượng, nếu là ra cửa…… Kia, kia cũng chỉ có thể chờ……

Nhụy Nhi đợi

một

lần, liền đợi đến hoàng hôn.

Nàng làm sao biết được, Dương

yêu

Nhi sáng sớm liền mang cung nhân,

đi

tới cửa cung, mà hai cái thị vệ Tiêu Dặc phân cho nàng,

đã

chờ ở nơi đó.

Đoàn người chậm rãi rời cung, hướng tới hẻm Tĩnh Ninh mà

đi.

Dương

yêu

Nhi ngồi xe ngựa, là do trong cung chế tạo, bên ngoài treo màn màu đỏ thắm, bên

trên

có thuê chữ “Tấn”, đỉnh xe ngựa nạm minh châu, bên xe ngựa rũ kim tua.

Phàm là đầu óc cùng mắt đều

không

có vấn đề, liếc mắt

một

cái liền biết đây là từ trong cung ra tới, là quý nhân,

không

thể trêu chọc!

Cỗ xe ngựa nàyvừa xuất

hiện

liền nhận đầy ánh mắt kinh ngạc cùng cực kỳ hâm mộ của người khác,

một

đường

đi

tới, rốt cuộc

đi

vào hẻm Tĩnh Ninh, nơi này cách Lý gia ở hẻm Vĩnh Ninh bất quá cũng chỉ có hai con phố.

Mà lúc này trướcTĩnh Ninh hẻm

đã

đầy người chờ, có nam có nữ, vυ" già thành đàn.

Xuân Sa vén màn lên hướng ra ngoài nhìn nhìn, nhảy xuống trước, sau đó mới xoay người đỡ lấy Dương

yêu

Nhi, đỡ nàng xuống xe ngựa. Dương

yêu

Nhi mang theo mũ có rèm che, chậm rãi bước

đi

xuống, người khác ngược lại xem thường dung mạo của nàng. Chỉ có người của Lý gia từ sớm

đã

nhìn thấy Dương

yêu

Nhi, khi đó gặp, Dương



nương này quả

thật

còn cùng ngốc tử giống nhau,

trên

người lộ ra vẻ ngờ nghệch dày đặc, tuy là mỹ nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là đầu gỗ. Nhưng hôm nay gặp lại, lại cảm thấy có chút

không

giống……

Nếu cẩn thận mà

nói

nơi nào

không

giống, ngược lại cũng

nói

không

nên lời, chỉ có thể

nói, đại khái là càng có khí chất hơn trước.

Lý lão phu nhân run rẩy chào đón, đỡ

một

tay khác của Dương

yêu

Nhi, ngược lại hoàn toàn

không

để ý bản thân nàng cũng có muốn người đỡ hay

không.

Nhóm tức phụ Lý gia cũng quen cửa quen nẻo mà xông tới, nguyên bản đội ngũ chỉ có mấy người ít ỏi, lập tức liền lớn mạnh thêm vài vòng, thời điểm tiến vào đại môn, đều phải cẩn thận, miễn cho phải chen chúc ngay cửa.

Lý lão phu nhân trước hỏi Dương

yêu

Nhi có mệt hay

không, dọc theo đường

đi

có hay

không

cảm nhận

không

thú vị, Dương

yêu

Nhi

một

câu cũng

không

đáp.

Lý lão phu nhân đương nhiên cũng

không

thèm để ý, tươi cười

trên

mặt vẫn hiền hòa như cũ.

Xuân Sa nghe vậy, lên tiếng

nói: “Đây là sợ



nương cảm thấy

không

thú vị, khi

đi

Hoàng Thượng sai người chuẩn bị

một

ít đồ vật

nhỏ



trên

xe ngựa, để



nương chơi đùa. Này chơi

một

đường,

không

thú vị ngược lại

không

có, mệt cũng

không

cảm thấy, nhưng khẳng định là đói.”

Lý lão phu nhân vội

nói: “Cơm canh

đã

là bị tốt, liền chờ



nương đến. Hôm nay đầu bếp là từ trong phủ chúng ta trong phủ đem lại đây, đầu bếp kia giỏi nhất là làm đồ ăn Hoài Dương*, Mân Trạch huyện cách Hoài An

thật

gần, nghĩ đến có thể



nương

sẽ

thích, lão thân liền trước làm chủ. Ngày sau, đều là đầu bếp này nấu cơm cho



nương. Nếu như

không

khẩu vị, liền sai người tới Lý phủ

nói

một

tiếng, đầu bếp khác cũng có thể tìm được…… Các nơi đều có. Trong kinh này tửu lầu đứng đầu

không

thiếu nhất chính là đầu bếp.”

*

Ẩm thực Hoài Dương tập trung ờ Hoài An, Dương Châu và Trấn Giang.


Lý lão phu nhân lải nhải

nói

không

ít, tựa hồ là vì biểu

hiện, Lý gia bọn họ là

thật

sự

đối đãi tốt với

cônương đấy, giống như hận

không

thể đem hết cho



nương.

Xuân Sa xem ở trong mắt, trong lòng cũng cảm khái.

Lý gia này nàng vốn

đã

nghe

nói

qua, nghe

nói

là cùng Thái Hậu cực kỳ thân cận. Nếu đổi là lúc trước, nhân gia làm sao có thể tha thiết như vậy, ngay cả đối với

một

cái cung nữ như nàng, trong mắt cũng đều là ý cười.

Lý lão phu nhân lại cười,

nói: “Còn chưa

nói

qua, vị này hẳn là Xuân Sa



nương hầu hạ bên người Dương



nương

đi?”

“không

dám.” Xuân Sa

không

tự giác mà thẳng lưng, mở miệng

không

kiêu ngạo cũng

không

siểm nịnh. Nghĩ thầm thế nào cũng

không

thể làm



nương mất mặt.

Những người khác lại nhiệt tình cùng Xuân Sa

nói

chuyện, tưởng từ trong miệng nàng hỏi ra sở thích của Dương

yêu

Nhi, Xuân Sa nhặt có thể

nói

liền

nói,

không

thể

nói

tự nhiên chết cũng

không

mở miệng.

một

đường

nói

chuyện này, cuối cùng lại qua ba đạo môn, vào nội viện.

Bọn nha hoàn đón bọn họ tiến vào phòng, đồ ăn

đã

dọn xong, Dương

yêu

Nhi cứ như vậy bị đưa lên

trên

bàn, ngồi ở phía đông. Lý lão phu nhân cũng bồi ở bên tay nàng.

Các tức phụ khácngược lại cũng đều hận

không

thể cùng Dương

yêu

Nhi ngồi cùng

một

chỗ, giống như vị trí là bên người nàng

đã

thành nơi rất được hoan nghênh,bản thân nàng càng giống như trở thành cái bánh thơm ngát!

Dương

yêu

Nhi

đã

bao giờ trải qua qua

một

trận như vậy?

Nàng ngơ ngác nghĩ.

Những người này là xem ta như canh thịt viên có thể ăn sao?

*****

Tân hậu rời cung, vào ở nhà mới.

Tin tức thực mau liền truyền khắp nơi trong giới quan to quyền quý trong kinh thành.

Liền có người hỏi Tiêu Chính Đình: “Việt Vương điện hạ thường xuyên ra vào cung đình, có nhìn thấy ngốc tử kia là cái dạng gì?”

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình:

Hào quang

trên

người

yêu

Nhi, mặc kệ là người dã tâm bừng bừng hay thông minh tâm cơ, ở trước mặt

yêu

Nhi đều

không

thể phát huy ra thủ đoạn của mình.