Chương 3

Vừa vào đến sảnh, người giúp việc trong nhà lập tức tiến đến chào đón: “Mấy ngày trước, bố vợ ngài xảy ra chuyện, nên tâm trạng của phu nhân không tốt, bây giờ đang ở trên lầu!”

Lục Trạch đã biết về chuyện của nhà họ Kiều.

Trong lòng anh cũng có chút bực, anh xách hành lý lên lầu, mở cửa phòng ngủ đã thấy Kiều Huân đang ngồi trước bàn trang điểm, sắp xếp đồ đạc.

Lục Trạch đặt hành lý xuống, nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống mép giường, nhìn vợ.

Sau khi kết hôn, Kiều Huân luôn thích làm việc nhà, sắp xếp và nướng bánh... Nếu không nhờ gương mặt và vóc dáng tuyệt đẹp của cô, trong mắt Lục Trạch, cô chẳng khác gì một người giúp việc cả.

Cả buổi, Kiều Huân không nói lời nào.

Lục Trạch sau chuyến công tác cũng khá mệt, thấy cô im lặng, anh cũng chẳng muốn nói gì. Anh đi thẳng vào phòng thay đồ, lấy áo choàng tắm và vào phòng tắm. Trong lúc tắm, anh nghĩ với tính cách nhu mì của Kiều Huân, khi anh tắm xong, có lẽ cô đã hết giận và giúp anh dọn hành lý, rồi lại trở thành người vợ hiền dịu như trước.

Anh hoàn toàn chắc chắn về điều đó...

Vì vậy, khi anh bước ra khỏi phòng tắm và thấy chiếc vali vẫn nằm y nguyên, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với cô.

Lục Trạch ngồi xuống ghế sofa, lấy tạm một cuốn tạp chí để đọc.

Một lúc sau, anh ngước lên nhìn cô và nói: “Bệnh tình của bố em thế nào rồi? Chuyện tối hôm đó... anh đã trách mắng thư ký Tần rồi.”

Anh nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất thiếu chân thành.

Kiều Huân đặt đồ xuống, ngước mắt lên và nhìn anh qua gương.

Trong gương, Lục Trạch với đường nét khuôn mặt sắc sảo, phong thái cao quý.

Chỉ một chiếc áo choàng tắm, nhưng anh mặc vào vẫn đẹp hơn người khác.

Kiều Huân nhìn anh rất lâu, đến khi mắt cô đã hơi cay, cô mới bình tĩnh nói: “Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!”

Lục Trạch rõ ràng ngạc nhiên.

Anh biết chắc là Kiều Huân đã không vui vì chuyện tối hôm đó. Sau đó, khi biết chuyện của nhà họ Kiều, anh đã lập tức bảo thư ký Tần đến bệnh viện, nhưng Kiều Huân không chấp nhận.

Đây là lần đầu tiên cô phản kháng anh, trước đây cô luôn rất dịu dàng.

Lục Trạch ngả người lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, rút một điếu và ngậm vào môi, châm lửa.

Một lúc sau, làn khói mỏng nhẹ nhàng được thở ra.

Anh nhẹ nhàng mở miệng: “Mấy hôm trước em nói muốn ra ngoài làm việc, sao... chỉ vài ngày sau em lại đòi ly hôn thế?”

“Làm phu nhân của Lục Trạch lâu rồi, giờ muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống à?”

“Kiều Huân, em đi ra ngoài mà xem, có biết bao người chỉ nhận được vài nghìn tệ tiền lương mà phải tăng ca liên tục, phải nhìn sắc mặt người khác. Kiều Huân, em sống trong biệt thự 2.000 mét vuông, làm phu nhân của Lục Trạch tôi đây mà em còn muốn cái gì nữa hả?”

Giọng điệu của anh lạnh lùng và vô cảm.

Kiều Huân cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô cười mỉa mai, môi run lên: “Lục phu nhân? Có ai làm Lục phu nhân mà như tôi không?”

Cô đột nhiên đứng dậy, kéo Lục Trạch vào phòng thay đồ và kéo mạnh cửa tủ quần áo.

Bên trong là cả dãy tủ trang sức, nhưng tất cả đều có khóa mã số.

Kiều Huân không biết mật khẩu, những thứ này đều do thư ký Tần quản lý.

Cô chỉ vào đó, cười chế giễu: “Có phu nhân nào mà phải xin phép thư ký của chồng để dùng một món trang sức không? Có phu nhân nào mà phải viết đơn xin thư ký của chồng để chi tiêu từng đồng không? Có phu nhân nào ra ngoài mà không có tiền taxi không? Lục Trạch, anh nói xem, làm Lục phu nhân là như vậy sao?”

“Đúng, nhà tôi tan nát hết rồi, anh hàng tháng vẫn chu cấp cho tôi mười vạn.”

“Nhưng mỗi lần nhận tấm séc đó, tôi cảm thấy mình như một người phụ nữ rẻ tiền, chỉ là món quà sau khi đã phát tiết xong của anh thôi vậy!”

Lục Trạch lạnh lùng cắt ngang: “Em nghĩ vậy thật sao?”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô: “Có người phụ nữ rẻ tiền nào mà không biết làm vừa lòng đàn ông như em không? Ngay cả tiếng rên cũng chỉ như mèo con! Muốn ly hôn?... Em nghĩ rời bỏ tôi, em sẽ sống thế nào hả?”

Kiều Huân đau vì bị anh nắm chặt cằm, cô định giơ tay đẩy anh ra...

Ngay sau đó, Lục Trạch túm lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào ngón tay áp út trống trơn của cô: “Nhẫn cưới của em đâu?”

“Tôi bán rồi!”

Kiều Huân nói với giọng buồn bã: “Vậy nên, Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi!”

Câu nói này gần như tiêu tốn hết sức lực của cô, vì Lục Trạch là người đàn ông cô đã yêu sáu năm. Nếu không vì đêm đó, nếu không vì nhìn thấy những pháo hoa ngập trời, có lẽ cô vẫn sẽ tự ràng buộc mình trong cuộc hôn nhân không tình yêu này nhiều năm nữa.

Nhưng cô đã thấy rồi, cô không muốn tiếp tục với anh nữa.

Có lẽ sau khi ly hôn, cuộc sống của cô sẽ khó khăn hơn bây giờ, có thể cô sẽ phải đối mặt với những thứ như Lục Trạch nói, làm việc và nhìn sắc mặt người khác chỉ vì vài nghìn tệ, nhưng cô sẽ không hối tiếc.