Kiều Huân lên lầu, dì Thẩm lại không ở nhà. Vừa gọi điện thoại hỏi, Thẩm Thanh vẫn chưa gọi điện đến biệt thự của Lục Trạch.
Kiều Huân để điện thoại xuống, cô đoán chắc là người hầu của biệt thự nói dối để giúp cô thoát thân.
Kiều Huân không nghĩ nhiều.
Đêm nay hiếm khi không cần phải đi làm, cô tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Ban đêm cô nằm mơ, cô lại mơ thấy cuộc sống tân hôn với Lục Trạch, trong mộng Lục Trạch vẫn lạnh lùng vô cung, anh luôn nói chuyện với cô với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Cô tỉnh dậy có lẽ là do điện thoại reo lên.
Mở ra xem, thật ngạc nhiên khi thấy là tin nhắn WeChat từ Lục Trạch, chỉ có vài từ đơn giản: "Đừng quên đi thăm bà ngoại vào ngày mai, tôi sẽ đợi em tại Hoàng Đình sau giờ làm."
Sai Kiều Huân có thể quên được?
Ngẫm lại một hồi pháo hoa của Bạch Tiểu Tiểu, Kiều Huân dứt khoát nhận tiền chuyển khoản, quyên góp cho trung tâm nuôi dưỡng động vật bị bỏ rơi.
Một giờ sáng, xe của Lục Trạch dừng ở ven đường.
Anh tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài lướt điện thoại... Kiều Huân đã nhận 2 vạn tệ chuyển khoản.
Anh nghĩ, dù sao cô cũng phải trả lời anh một cái gì đó chứ!
Trước kia, cô rất thích gửi wechat cho anh, dù không có việc gì đặc biệt cũng thích gửi.
Những lời vô nghĩa đó, Lục Trạch chưa bao giờ trả lời.
Nghĩ lại, có vẻ như từ khi nhà họ Kiều sụp đổ, Kiều Huân chưa từng gửi tin nhắn như vậy cho anh nữa... Coi cũng không ở trên giường nữa, tựa như chó con nằm ở bên cổ hắn, hỏi hắn có thích nàng hay không.
Thật ra thì đã lâu lắm rồi,
Chỉ là anh không để ý đến cô, nên không phát hiện ra.
Lần đầu tiên Lục Trạch ngồi một mình trong xe, nghĩ đến Kiều Huân, nghĩ đến hôn nhân của bọn họ.
*
Sáng sớm, Kiều Huân đến bệnh viện một chuyến.
Cô mua rất nhiều hoa quả, dì Thẩm rất vui, lại giả bộ trách cứ cô tiêu tiền bậy bạ: "Hai ngày trước mua còn chưa ăn hết, sao lại mua nữa rồi!"
Tinh thần của Kiều Đại Huân lại rất tốt.
Ông tựa nửa người vào đầu giường: "Em cũng ăn đi, con bé cũng lo cho em lắm đó.”
Lời này khiến vành mắt của Thẩm Thanh đỏ lên.
Nói chuyện một lúc, bà mượn cớ gọi Kiều Huân ra ngoài, nói chuyện với cô: "Hôm qua trong bệnh viện bỗng nhiên điều bác sĩ Hạ Quý Đường đến nơi khác làm việc, nói là có một thời gian mới có thể trở về! Tiểu Huân, con có nghĩ là đây là ý định của Lục Trạch không? Con và bác sĩ Hạ... liệu có vấn đề gì không?"
Kiều Huân giật mình.
Cô nghĩ đến tối hôm qua, Lục Trạch cố ý cho cô xem, đoán ra đây là một kiểu cảnh cáo khác của Lục Trạch.
Cô cảm thấy lạnh trong lòng mình.
Đến bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự chiếm hữu của Lục Trạch. Loại ham muốn chiếm hữu này, cũng không phải đối với Kiều Huân, mà là đối với danh phận Lục phu nhân.
Kiều Huân sợ Thẩm Thanh lo, nên cô nói nhỏ: "Dì Thẩm, dì yên tâm, con biết chừng mực mà.”
Cô lớn lên bên cạnh dì Thẩm từ nhỏ, dì Thẩm tất nhiên biết rõ phẩm cách của cô.
Nên cũng không nói nhiều nữa.
Thẩm Thanh đi vào phòng bệnh, Kiều Huân đứng ở lối đi nhỏ.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, cô muốn xin lỗi Hạ Quý Đường, nhưng do dự thật lâu cuối cùng vẫn không gọi cú điện thoại này... Có lẽ, không quấy rầy là cách bảo vệ tốt nhất của người trưởng thành.
……
Kiều Huân ở bệnh viện cả buổi sáng.
Ăn xong bữa trưa, cô định đi chỉnh lại dây đàn, còn chưa đi đến trạm xe bus, một chiếc Land Rover màu đen đột ngột dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ điển trai.
Đúng là Lê Duệ.
Gặp lại Kiều Huân, trong lòng Lê Duệ có thêm một phần phức tạp.
Quá khứ, anh không để ý tới Kiều Huân, anh cho rằng Kiều Huân sẽ bám Lục Trạch đến chết không buông, nhưng thật không ngờ, cô thậm chí dám đối đầu với Lục Trạch để ly hôn.
Hơn nữa cách ăn mặc của cô cũng không giống trước kia.
Cô cởi bỏ cách ăn mặc của Lục phu nhân, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, bên ngoài là áo khoác dệt kim màu đen, tự nhiên và thoải mái.
Lê Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đó - -
Dịu dàng, tinh xảo xinh đẹp, sạch sẽ như hoa mận trong tuyết.
Không biết tại sao, ma xui quỷ khiến anh ấy nói một câu: "Đi đâu? Để anh chở em đi.”