Chương 26

Trong lúc hai người đang giằng co, tiếng gõ cửa vang lên.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng ồn bên trong, người giúp việc hơi do dự, giọng cũng hơi nhỏ: "Thưa ông, bà nội Lục vừa gọi điện, hỏi phu nhân có ở đây không!... Tôi phải trả lời thế nào đây ạ?"

Trong phòng ngủ, mọi hoạt động nồng cháy cũng ngừng lại.

Kiều Huân đẩy mạnh Lục Trạch ra, vuốt lại mái tóc dài ướt mồ hôi, rồi nói với bên ngoài: "Nói rằng tôi sẽ về ngay."

Người giúp việc đáp lại.

Sau một lúc, tiếng bước chân bên ngoài dần xa.

Kiều Huân đứng dậy, lặng lẽ chỉnh lại quần áo, một lát sau cô hơi ngượng ngùng hỏi: "Quần áo tôi mặc đâu?"

"Đêm qua mọi thứ nóng bỏng quá nên bị tôi xé nát rồi."

Lục Trạch dựa vào sofa, không bận tâm rằng quần dài của mình bị cởi một phần, anh nghiêng người lấy hộp thuốc và bật lửa, rút một điếu ra rồi kẹp giữa những ngón tay dài.

Đôi mắt đen của anh nhìn Kiều Huân.

Sau một lúc, anh bật cười mỉa mai: “Trong tủ không có sao? Sao... không muốn làm Lục phu nhân đến mức không muốn mặc quần áo của tôi mua cho, nhưng vừa rồi vẫn rêи ɾỉ rất lớn khi ở dưới thân tôi à?”

Kiều Huân không muốn nghe anh nói những lời trơ tráo như vậy nữa.

Cô đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ quần áo bình thường nhất rồi thay, sau đó cầm lấy điện thoại và định rời đi.

Lục Trạch cũng đứng lên theo: “Để tôi đưa em đi!”

Kiều Huân từ chối: “Chúng ta đã sắp ly hôn rồi, cần gì phải tỏ ra lịch sự như vậy! Lục Trạch, hãy coi như chuyện tối qua là một sự cố, sau này sẽ không xảy ra nữa!”

Nói xong, cô bị anh nắm lấy cổ tay.

Rõ ràng, tâm trạng của Lục Trạch không được tốt, anh không nói gì mà chỉ kéo cô xuống lầu.

Trong sảnh lớn, người giúp việc đang làm việc.

Không ai dám nhìn nhiều, cúi đầu giả vờ chăm chú làm việc.

Kiều Huân bị Lục Trạch đẩy vào trong xe, anh cũng vào theo, vì đang tức giận nên cửa xe bị đóng sầm rất mạnh... Nếu là trước đây, Kiều Huân chắc chắn sẽ quan tâm, nhưng lúc này cô chỉ dựa vào lưng ghế, nghĩ rằng có lẽ anh đang bị kích động hoặc bị Bạch Tiểu Tiểu làm phiền.

Nhớ đến người đó, Kiều Huân cảm thấy hơi khó chịu.

Bàn tay của cô bị ai đó nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt của Lục Trạch: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Kiều Huân chợt bừng tỉnh, nhận ra xe đang dừng ở ngã tư.

Đèn đỏ phía trước.

Cô rút tay khỏi bàn tay đang nắm lấy của Lục Trạch, quay mặt đi, thái độ có chút lạnh lùng: "Không nghĩ gì cả!"

Lục Trạch nhìn vào sườn mặt hờ hững của cô.

Trong lòng có chút không thoải mái.

Anh bất chợt nhớ lại những ngày đầu họ mới kết hôn, khi đó Kiều Huân chỉ hơn 20 tuổi... Lúc ấy, Kiều Huân rất yêu anh, mỗi tối khi anh về nhà, cô luôn chạy xuống tầng giúp anh xách túi công việc, vui vẻ nói về thực đơn bữa tối, rồi rót nước tắm cho anh trước khi đi ngủ.

Ban đêm, khi gần gũi vợ chồng, anh cố tình làm cô đau.

Cô chỉ có thể đỏ mũi, ôm chặt cổ anh và khẽ xin anh nhẹ lại.

Khi mới cưới, thật ra cô rất vui.

Nhưng dần dần, Kiều Huân không còn cười nhiều nữa, cũng không còn làm nũng với anh nữa.

Cô dường như cuối cùng đã chấp nhận sự thật rằng anh không yêu cô, cũng dần nhận ra rằng dù có cố gắng bao nhiêu thì trong mắt anh vẫn chỉ là vô ích, đổi lại là sự thờ ơ và lãnh đạm.

Kiều Huân vẫn chu đáo, nhưng sự chu đáo này nhiều hơn là sự chu đáo của Lục phu nhân đối với chồng mình.

Không có tình yêu, chỉ còn lại sự đối phó.

Giống như những gì cô nói khi say rượu, thực ra, cô đã không thích anh từ lâu rồi.

Nghĩ đến những điều này, Lục Trạch trong lòng cũng thêm phần giận dữ, ánh mắt quay lại phía trước... không có ý định nói chuyện với Kiều Huân nữa.

Đèn xanh bật sáng, chiếc Bentley đen từ từ di chuyển.

Dưới ánh đèn neon, thân xe sang trọng lấp lánh.

Bàn tay của Kiều Huân chạm vào cửa sổ, cô nhìn chằm chằm vào nhà hàng Pháp bên đường... rồi sững lại.

Đột nhiên đóng cửa.

Rõ ràng mới đây còn khai trương, cô đã kéo violin ở đây, sau đó gặp Hạ Quý Đường và Lục Trạch... Kiều Huân chậm rãi quay đầu, nhìn vào sườn mặt của Lục Trạch.

Cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao Lục Trạch kiên quyết muốn đưa cô đi.

Kiều Huân khẽ nói: "Lục Trạch, anh muốn tôi nhìn thấy điều này sao?"

Lục Trạch tập trung lái xe, không trả lời cô.

Cho đến khi đến dưới tòa nhà của cô, xe dừng lại, anh mới quay sang nhìn cô và nói: “Em có biết nhà hàng đó thuộc về ai không?”

Kiều Huân đã đoán ra, nhưng cô không trả lời.

Lục Trạch hừ nhẹ, cơ thể tựa vào ghế, tư thế mang theo chút lười biếng: "Toi không biết Hạ Quý Đường giúp đỡ em là vì lý do gì. Nhưng Lục phu nhân à, đừng quên rằng em vẫn là người đã có chồng."

Kiều Huân cười nhạt.

Suy nghĩ của Lục Trạch không khó đoán, anh cũng không che giấu.

Chỉ là bản năng của đàn ông, ngay cả một người vợ mà mình không thích, cũng không muốn để người đàn ông khác tiếp cận… ngay cả trong tưởng tượng cũng không được.

Cô không muốn nhượng bộ Lục Trạch, nhưng cô cũng không muốn liên lụy đến Hạ Quý Đường.

Sau một hồi cân nhắc, Kiều Huân nhẹ nhàng nói: "Cuộc hôn nhân của chúng ta không liên quan gì đến anh ấy hết! Lục Trạch... đừng gây khó dễ cho anh ấy nữa."

Lục Trạch nhìn thẳng vào mắt cô.

Một lúc sau, anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má cô: "Tôi tin em, Lục phu nhân!"

Thái độ của anh mang chút ngông cuồng.

Kiều Huân cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi: “Tôi không phải là Lục phu nhân!”

Lục Trạch nhìn cô vài giây.

Anh rút tay lại, ngồi thẳng lên, giọng nói nghiêm túc mà Kiều Huân chưa từng nghe thấy, anh hỏi cô: “Kiều Huân, nếu có thể lựa chọn lại từ đầu, em sẽ lấy Hạ Quý Đường hay là tôi?”

Kiều Huân hơi ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Lục Trạch lại hỏi như vậy.

Nhưng rõ ràng, Lục Trạch không muốn nghe câu trả lời, anh nghiêng người mở cửa xe cho cô: “Xuống xe đi.”

Ngay khi Kiều Huân vừa bước xuống, Lục Trạch nhấn ga, chiếc Bentley đen nhanh chóng phóng đi trong đêm tối, biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Kiều Huân đứng trong màn đêm.

Đêm lạnh như nước mùa đông, cô kéo chặt chiếc áo khoác của mình, nghĩ về câu hỏi của Lục Trạch.

Lục Trạch hỏi cô, nếu có thể làm lại, cô sẽ chọn ai?

Kiều Huân cười nhạt: Khi còn trẻ, ai cũng sẽ chọn người mà mình yêu cả, ngay cả khi như con thiêu thân lao vào lửa, chịu nhiều đau khổ cũng nhất quyết chọn người mình yêu... nhưng bây giờ, nếu được chọn lại, có lẽ cô sẽ chọn người yêu mình.

Chỉ là trong cuộc sống, làm gì có chuyện "nếu như" chứ?