Chương 32: Ký Túc Xá Của Bạn Có Chuyện Ma Quái Gì Không?

Sau khi tiết học lịch sử kèm “phong thủy” này kết thúc, buổi học tiếp theo sẽ đợi đến mấy ngày nữa. Nhưng trong lòng tôi lại hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, hình như vị giảng viên Nam Cung kia, cũng có chút khác biệt so với tất cả mọi người ở đây.

Phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, tuy rằng cực kỳ mờ nhạt, tôi hoàn toàn không thấy rõ đó là cái gì, nhưng tôi biết, bởi vì sự xuất hiện của cái bóng đó, chính là lí do vì sao mà nàng lại vội vã rời đi như vậy.

Mặt ngoài ngôi trường này nhìn như gió êm biển lặng, nhưng lại ẩn chứa nhiều bí mật như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hưng phấn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, liền xảy ra hai chuyện quái dị, có vẻ như lựa chọn ban đầu của tôi là hoàn toàn chính xác.

Mặc dù trong lòng tôi có nhiều điều nghi ngờ không thể giải thích, nhưng tôi cũng nhanh chóng đem mấy vấn đề này đè xuống, bởi vì chiều hôm nay tôi còn có chuyện muốn làm.

Đi thăm thầy Trương, đây là việc mà chúng tôi đã thảo luận kỹ càng, mười tám người trong ngành thư pháp chúng tôi, vốn định toàn bộ đi hết, nhưng lại sợ quấy rối giảng viên nghỉ ngơi, cuối cùng quyết định phái một số người làm đại biểu, đi đến bệnh viện vấn an Trương lão, trong có có tôi.

Trương lão bị bệnh sa ruột bẹn, nói thẳng ra, chính là ruột bị rơi ra khỏi ổ bụng. Bệnh này rất khó chịu, mặc dù bệnh này không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng lại mang đến khá nhiều rắc rối cho người bệnh, sau khi giải phẫu xong còn phải chú ý nhiều thứ, không thể tức giận, không tập thể dục hay vận động dữ dội, ngay cả ho cũng phải nhẹ nhàng, nếu không sẽ dễ dàng làm cho ruột bị rung động. Đúng là làm cho người khác bất đắc dĩ.

Nhưng Trương lão được nhiều người cho rằng phẫu thuật rất thành công, phục hồi cũng khá tốt, thấy mấy người chúng tôi đến thì rất cao hứng, không nhịn được hỏi cái này, hỏi cái kia, xem bộ dạng kia, như hận không thể ngay lập tức về trường để giảng bài cho chúng tôi.

Trong suốt cuộc trò chuyện, có một bạn học trong lúc vô tình nhắc đến Nam Cung Phi Yến, đem bài học lịch sử đầy kỳ hoa vào sáng nay của nàng kể lại một lần, dường như hắn muốn làm bầu không khí sinh động thêm, làm cho Trương lão cảm thấy vui vẻ, nhưng mà sau khi Trương lão nghe xong chuyện này, giống y như biểu hiện của chúng tôi lúc đó, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn nói:

- Vị giảng viên lịch sử mới tới kia, thực sự nói như vậy?

Bạn học kia gật đầu liên tục:

- Vâng ạ vâng ạ, lúc mà cô ấy nói lại rất nghiêm túc, giống như đang nói thật vậy, thầy Trương à, thầy nói những điều đó có đúng không?

Trương lão cũng không hé răng, hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi tôi:

- Tiểu Thiên à, con luôn luôn là người thành thật, chuyện này, là thật sao?

Tôi cười khổ nói:

- Chính xác trăm phần trăm ạ, cô ấy còn muốn nói cho chúng con biết về bí mật hậu cung của Tần Thủy Hoàng, kết quả cô ấy còn chưa kịp nói ra, liền kết thúc buổi học.

Trương lão nhíu nhíu mày:

- Theo lý thuyết, điều này cũng không có gì ghê gớm, hiện tại bên trong nhiều trường đại học cũng có ngành phong thủy, nói một chút cũng không quan trọng lắm, đều là thứ mà tổ tiên chúng ta lưu lại mà. Nhưng mà nàng lại dạy lịch sử, mà còn là một người mới đến, làm như thế, nếu có người báo cáo lên trên...Khặc khặc, kỳ thực cũng chưa chắc, phải xem bối cảnh của người ta mới được, nếu như hậu trường của nàng vững chắc, thời điểm vào học nàng dạy cho mấy đứa cách đi ra ngoài ăn trộm bắp, phỏng chừng cũng chẳng ai quản.

Lời này đúng là có lý, nhưng tôi lại phát hiện được, tôi đột nhiên có chút chờ đợi buổi học ngày hôm sau của nàng, lẽ nào đây chính là một loại chiến thuật lôi kéo học sinh?

Được rồi, mặc kệ như thế nào, điều này cũng không quan trọng, mục tiêu của tôi bây giờ là phải xác định được bí mật ở bên trong ký túc xá nữ sinh.

Nhưng sau hai ngày trôi qua, trong sân trường một điểm dị thường cũng không có, bởi vì tôi đã có chút nghi ngờ đối với ký túc xá nữ, nên hai ngày nay lúc không có chuyện gì đều đi quanh đây, mong tìm kiếm thêm được chút ít manh mối gì đó, kết quả còn chưa kịp phát hiện cái gì, lại bị bác gái quản lý ký túc xá nữ để ý.

Dưới ánh mắt thô bạo và khϊếp người của bà ta, tôi từ phía trước tòa nhà trốn ra phía sau, bên trái rồi lại sang bên phải, thậm chí nửa đêm còn bí mật đi tới đào đống cát ra, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ manh mối gì.

Còn Tân Nhã nữa, cũng không biết ngày hôm đó có phải tôi đem nàng dọa sợ không, vẫn mãi không gặp được nàng, mấy ngày nay tôi đều đứng đợi một mình ở trước ký túc xá, đi lang thang xung quanh, nhưng nàng giống như đã biến mất khỏi thế gian này, không có nửa điểm tăm hơi.

Nhưng tôi lại không thể hỏi người khác, nàng là một người là một người khác biệt trong mắt mọi người, ngay cả một người bạn tốt cũng không có, tôi muốn hỏi, có thể hỏi ai đây?

Không thấy nàng đi học, vậy thì nhất định ở trong ký túc xá, ngược lại trường học này cũng không quá lớn, trừ khi, nàng đã đi mất.

Ở cửa ký túc xá nữ sinh, tôi đã quanh quẩn ở đó một thời gian dài.

Một cô gái có mái tóc ngắn, tay cần một quyển sách đi ra từ bên trong, khuôn mặt tròn, đôi môi mỏng, mang một chiếc kính lớn, ánh mắt đờ đẫn, không để ý đến ai, nhanh chóng đi về hướng của tôi.

Tôi đã chờ đợi rất lâu, lúc này mới thấy được một nữ sinh có vẻ dễ đối phó, vì vậy liền đi tới, đầu tiên nở một nụ cười vô hại, sau đó chào hỏi:

- Xin chào đồng học, làm phiền bạn một lát, tôi muốn hỏi thăm một chút chuyện có được không?

Tôi nói lớn gấp đôi thì nàng mới dường như nghe được, quay đầu lại nhìn tôi một cái, tựa như sau khi xác nhận tôi không phải là người xấu, mới mở miệng nói:

- Chuyện gì thế?

Ái dà, hóa ra cũng là một người ở vùng Đông Bắc, tôi lộ ra nụ cười mừng rỡ nói:

- Ông trời ơi, hóa ra bạn cũng là một người Đông Bắc, tôi ở Cát Lâm, bạn ở nơi nào thế?

- À, tôi ở An Sơn...

- Đúng là trùng hợp thật, chúng ta là đồng hương, thực sự khéo quá, vậy...Đồng hương à, tôi hỏi bạn một ít vấn đề được không?

Có lẽ vì tôi cố ý dùng giọng điệu Đông Bắc nói chuyện với nàng, làm cho nàng cảm thấy thân thiết, nên nàng đột nhiên mỉm cười, đẩy đẩy cặp mắt kính, nói:

- Bạn hỏi đi, có phải bạn đang để ý người con gái nào trong ký túc xá nữ nên muốn tìm tôi hỏi thăm phải không?

- Cái này...

Tôi đúng là phục người em gái nhìn có vẻ ngớ ngẩn này, để ý cũng rất nhiều mà,

- Ừm, là như vầy, điều mà bạn nói cũng đúng, tôi muốn hỏi thăm một người, có điều không phải loại mà bạn nghĩ tới, thực sự tôi muốn...Này, không phải tôi muốn làm phiền đâu!

Tôi đột nhiên hạ giọng và nói với nàng:

- Trước tiên tôi muốn hỏi một chút, bên trong ký túc xá nữ gần đây có xảy ra tình huống dị thường nào chưa?

- Dị thường sao? Đúng là có!

- Ồ? Có gì dị thường, nói cho tôi nghe một chút.

Tôi vừa nghe có điều dị thường liền lập tức lên tin thần, hiện tại tôi đang thuộc loại người lo sợ thiên hạ không loạn thôi.

Nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi nói:

- Làm sao thế, lẽ nào bạn không biết sao? Vào buổi tối mấy ngày trước, có một tên da^ʍ tặc lẻn vào bên trong ký túc xá nữ, còn lén nhìn mấy nữ sinh tắm rửa, làm ầm ĩ vào lúc hơn nửa đêm, tôi nghe nói, tên kia là một kẻ biếи ŧɦái, còn ăn cắp qυầи ɭóŧ của nữ sinh, đáng tiếc là không ai bắt được hắn...

Tôi choáng váng, đây chính là điều dị thường sao? Nhưng sự kiện truy bắt da^ʍ tặc, làm sao còn chế ra được vụ qυầи ɭóŧ nữa? Con gái, đúng là nhà sản xuất những tin đồn thứ thiệt...

Tôi nghe xong khuôn mặt nóng lên, vội vàng đổi chủ đề nói:

- Không, không, tôi không phải nói cái này, chuyện này chúng tôi đều biết, ặc, tôi muốn hỏi bạn, thời gian gần đây ở ký túc xá nữ của các bạn, có hay không...sự kiện ma quái gì đó?

Âm thanh của tôi rất thấp, dường như nàng không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi tôi:

- Bạn nói cái gì cơ, sự kiện gì?

- Híc, sự kiện ma quái ấy...

Tôi lặp lại một lần nữa.

- Sự kiện ma quái, là cái quái gì, ở ngành nào cơ?

Đây quả nhiên là một em gái ngốc, tôi đều nói rõ ra như thế, vậy mà nghe không hiểu?

- Chuyện ma quái à, nói đúng hơn chính là quỷ, là...

Tôi giương nanh múa vuốt, nhe răng nhếch miệng, mô phỏng cho nàng xem một chút, sau đó hướng về phía nàng duỗi ra móng vuốt, le lưỡi thật dài, trừng nàng một phát, sau đó mới nói với nàng:

- Như thế nào, lúc này đã hiểu được chưa, chính là bộ dáng tôi vừa biểu hiện ra...Chính là quỷ.

Kết quả cô em gái này lại cười thật to, còn cười tới mức gập cả bụng:

- Ha ha, bạn là một người hết sức thú vị, tôi chỉ trêu chọc bạn mà thôi, đừng nói bạn mô tả gần giống với thứ đó, này, cái thứ cuối cùng khi nãy là quỷ treo cổ sao? Đúng là giúp cho tôi học được vài thứ đó.

Tôi đột nhiên không nói nên lời:

- Không phải chứ, bạn có hiểu lầm gì không, tôi không phải học ngành biểu diễn...Thực sự tôi đang muốn hỏi bạn đó...

Nàng trả lời một cách thờ ơ:

- Ai nha, bạn không cần phải giải thích gì hết, rôi nghĩ mình đã hiểu rồi, có điều chiêu này của bạn đối với tôi vô hiệu, thứ nhất tôi là người gan lớn, không bao giờ sợ ma hay quỷ gì, thứ hai, mẹ tôi đã nói rồi, lên đại học thì không được yêu đương!

Nói đến đây mặt nàng đột nhiên đỏ lên, tôi cảm thấy choáng váng, nhìn nàng một lúc không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, dáng vẻ vừa nãy của tôi, có giống như tôi muốn tán tỉnh cô ấy không?

Tôi phải giải thích điều này một chút, mặc dù cô gái này là một người con gái hiếm có trong trường, nhìn hơi ngốc một chút, tuy nhiên mấy điều này cùng tôi có quan hệ gì?

- Em gái à, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích một chút, vừa nãy nhất định có sự hiểu lầm gì đấy, kỳ thực tôi muốn hỏi...sự tình về Tân Nhã.

Tôi cũng không quan tâm gì hết, vào lúc này, tôi nghĩ phải vận dụng đến một tuyệt chiêu để chấn nhϊếp nàng, quả nhiên, khi tôi nói về cái tên Tân Nhã, khuôn mặt của nàng ngay lập tức thay đổi, ánh mắt kỳ lạ đánh giá tôi vài lần, sau đó nói:

- Bạn hỏi cô ấy làm gì?

- Tôi...

Làm sao nói chuyện này với nàng đây? Tôi cũng không thể nói mình muốn theo đuổi Tân Nhã, như vậy nàng ấy sẽ xem tôi như một con quái vật mất, cũng không thể nói bản thân tôi cảm thấy hiếu kỳ về Tân Nhã, như vậy nàng sẽ nghĩ tôi là một kẻ nhiều chuyện. Nhìn chung, xem ra em gái này có lá gan dường như rất lớn, dây thần kinh cũng thô, dứt khoát hù dọa nàng một chút.

- Được rồi, xem ra tôi chỉ có thể nói thật với cô, cô không cần phải sợ, kỳ thực, tôi là một... Người bắt quỷ!

Tôi nghiêm túc nói với nàng, thực tế thì tôi sẽ cho rằng hơn phân nửa là nàng sẽ cười hô hố lên, nói tôi lại đùa giỡn nàng, thậm chí tôi đều chuẩn bị sẵn sàng, nếu như nàng không tin, tôi sẽ phải giải thích thế nào với nàng.

Cũng không ngờ được, sau khi nàng nghe tôi nói như thê, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ giật mình, hạ thấp giọng hỏi tôi:

- Thật sự?

Lời nói mà tôi đã chuẩn bị bỗng trở nên vô dụng, sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, vội vàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, tuyệt đối là sự thật, những lời mà tôi đã nói với cô hoàn toàn là thật, tôi...

Trước khi tôi kịp nói xong, nàng liền làm một thủ thế đừng nói nữa đối với tôi, sau đó nhỏ giọng nói:

- Đừng nói gì nữa, tôi tin...

Tôi bối rối gãi gãi đầu, sao nàng lại tin nhanh như vậy? Nhanh quả thật không làm người ta ngờ tới, chuyện này...nó không bình thường chút nào!