Cũng còn may mắn, phía sau tòa nhà tối om, tôi dựa vào bóng đêm mịt mù, thần không biết quỷ không hay chạy tới được cửa sổ nhà vệ sinh ký túc xá nam.
Vào lúc này, ký túc xá nam sinh cũng bị khóa cửa, đi vào từ cửa chính là không thể nào, hơn nữa còn sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức, nhưng nam sinh chúng tôi làm sao sẽ bị vấn đề khóa cửa chính gây khó khăn đây?
Lan can cửa sổ của nhà vệ sinh ở ký túc xá nam lầu một sớm đã bị uốn cong hai cái, khe hở vừa phải, chỉ cần có thân thủ linh hoạt, đều có thể dựa vào nó để ra vào, chuyên thích hợp với những đối tượng chuyên cày đêm internet, hay uống rượu đêm khuya, hoặc là một chút người có thói quen đi dạo đêm khuya.
Tất nhiên, quán internet ở trong trường cũng không không phải là ba cái quán hư hỏng ở bên ngoài, trên thực tế chỉ vừa đến chín giờ đêm thì nó liền đóng cửa, quán internet mà tôi đang nhắc đến, là quán cách đây mười dặm, gần với khu vực đô thị mới có, mỗi lần muốn đi qua đó cần ghé qua bên đường bắt xe đi, hết mất năm khối, đi về liền mất mười khối. Thực sự quá mắc.
Quán ăn nhỏ kia được mở ở ngay trước cổng trường học của chúng tôi, có người nói là do một đơn vị liên quan nào đó mở ra, trên bảng hiệu thì viết mười giờ đêm đóng cửa, nhưng thực tế thì chỉ cần có sinh viên ở đó, dù có mở ra tới nửa đêm cũng không ai quản.
Dù sao, ngôi trường này cũng chẳng quan tâm, cứ mắt nhắm mắt mở.
Hình như hơi lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính nào, sau khi tôi trở lại ký túc xá nam sinh, nghiêng người chui vào từ lan can, trong nhà vệ sinh khá yên tĩnh, may mắn là không có ai trong này.
Chỉ là âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, hiển nhiên một nhóm người đã không tìm thấy được da^ʍ tặc trong ký túc xá nữ, cho nên đã chạy về hướng ký túc xá nam.
Nắm lấy thời gian, tôi túm lấy quần, rón ra rón rén, nhanh chóng chạy lên lầu, cần phải không để cho người khác phát hiện mới được, bằng không dù cho tôi có mười cái miệng cũng trả lời không được.
Đã hơn nửa đêm, còn lén la lén lút chạy về từ bên ngoài, quần lại bị rách, dây lưng quần cũng bị đứt, lại đang đúng lúc mấu chốt truy bắt da^ʍ tặc, tôi nói mình không phải da^ʍ tặc, con mẹ nó chính bản thân tôi còn không tin được.
Vào ngay lúc này, giống như hưởng ứng với tiếng ồn ào bên ngoài, ký túc xá nam sinh đã bắt đầu có hành động, ánh đèn liên tiếp sáng lên, tôi giống như ăn trộm, vội càng chạy nhanh lên lầu ba, tôi dám thề, đó là tốc độ nhanh vượt mức người thường mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa thể phát huy được.
May mà động tác của tôi nhanh chóng, nên không bị người khác phát hiện, hơn nữa phòng của tôi cách cầu thang cũng gần, tôi chạy hai ba bước vọt vào hành lang, sau đó nhanh chóng mở cửa chui vào, đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, con mẹ nó chứ, đúng là quá kí©h thí©ɧ...
Cuối cùng thì cũng đã an toàn, nhưng mà A Long và Tiểu Hồ Tử giống như chết lặng, nhìn chằm chằm tôi, giống như đang nhìn vào một tội phạm vượt ngục.
- Xuỵt....
Tôi ra ám hiệu đừng mở miệng đối với bọn họ, sau khi khóa cánh cửa xong, tôi vội vàng đi tới giường để bắt đầu thay quần áo. Ước chừng bảo vệ trường học rất nhanh sẽ đi tới nơi này để kiểm tra, với bộ đồ hiện tại của tôi, sẽ nhanh chóng bị trở thành đối tượng tình nghi thích hợp số một.
- Tôi nói này, Tiểu Thiên, cậu sẽ không phải là người đã gây ồn ào ngoài kia chứ.....
- Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi!
A Long tát cho Tiểu Hồ Tử một cái, sau đó lo lắng nói với tôi:
- Người anh em à, không có chuyện gì cả, nên đừng có sợ gì hết, vào thời cấp ba tôi còn lén đi xem nữ sinh tắm, bị rượt chạy ầm ầm, không phải tôi vẫn còn khỏe mạnh sao? Đều là đàn ông với nhau, tôi hiểu, tôi hiểu được mà, nhanh lên, Tiểu Hồ Tử, mau tìm quần cho Tiểu Thiên...
Tôi dở khóc dở cười vừa cởϊ qυầи áo vừa nói:
- Sai rồi, sai rồi, tôi không phải là tên da^ʍ tặc kia, tôi...tôi là...
Tôi không biết nên nói như thế nào, làm sao tôi có thể giải thích điều này? Nếu như nói tôi không phải là tên da^ʍ tặc đã lẻn vào nhà ký túc xá nữ, vậy tôi vì sao lại phải hốt hoảng chạy về đây, bộ dáng còn chật vật như vậy?
Cũng còn tốt, vì khi còn nhỏ được nghe kể nhiều câu chuyện, tôi nheo mắt lại, tiện tay nhận lấy cái quần từ Tiểu Hồ Tử, điều nói dối cũng nghĩ ra được rồi...
- Hai người anh em, tuyệt đối đừng ồn ào, tôi nói thật với các cậu, vừa nãy là tôi đi bắt lưu manh...
Tôi nói với bọn hắn một chút, là vừa rồi tâm tình của tôi không được tốt, liền loanh quanh ở bên ngoài một lúc, sau đó đang định trở lại thì thấy được ký túc xá nữ nháo nhào lên, lập tức thấy được một bóng đen nhảy từ lầu ba xuống, tôi liền nhanh chóng đuổi theo, người kia vươn mình nhảy ra khỏi bức tường, tôi kéo hắn xuống, sau một cuộc chiến trời long đất lở, người đàn ông kia bí quá nên liều mạng với tôi, cuối cùng người thì bắt không được, quần áo còn bị xé rách, và người kia cũng nhảy tường chạy mất.
Sau đó tôi thấy bảo vệ sắp đến, mà người này cũng đã chạy, còn lại chỉ có mình tôi, lỡ mà tôi giải thích không được thì khổ, vì vậy nên tôi chạy một mạch về đây, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, kết quả là da^ʍ tặc thì bắt không được, còn bị rách cái quần...
Câu chuyện do tôi bịa ra này quả nhiên hoàn hảo, vốn bống phí đều là vùng hoang dã, cũng không ai biết được người mà tôi nói là từ thôn nào chạy tới. Hơn nữa, với biểu hiện bình thường của tôi, sẽ rất khó để người ta cảm thấy tôi là một tên da^ʍ tặc, nên cả hai đều tin tưởng.
Kỳ thực, những người cẩn thận vẫn có thể nghe thấy được sơ hở trong đó, làm sao đánh nhau, lại có thể bị xé rách quần? Theo lý thuyết, tôi nên xé cái quần của tên da^ʍ tặc kia mới đúng, có điều chỉ cần hai người bọn họ tin, vậy thì không thành vấn đề, tôi nói với hai người bọ họ nhất định phải giữ bí mật, hai người liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn tôi mang theo vẻ sùng bái.
Sau khi nói chuyện xong, tôi cũng đã thay quần áo, ba người nháy mắt với nhau giả vờ cái gì cũng không biết, đồng thời còn chạy ra ngoài xem trò vui.
Sau đó, mấy người bảo vệ liền đến, nhưng cũng không làm gì, chỉ loanh quanh vài vòng lên xuống cầu thang, sau đó lần lượt nhìn vào từng căn phòng, nhưng cũng không có nói gì.
Dù sao chuyện này cũng không có nữ sinh bị gì cả, nhiều lắm cũng chỉ là một người nữ sinh đi từ trong nhà vệ sinh ra bị người ta tát cho một cái, cũng không có phát sinh chuyện lớn ghê gớm gì, cuối cùng la hét vài câu, bảo chúng tôi đêm hôm nhớ về ký túc xá sớm, không có chuyện gì thì đừng có mà lêu lổng bên ngoài, cuối cùng cũng rời đi.
Ảnh hưởng duy nhất của chuyện này chính là hai cái lan can ở nhà vệ sinh tầng một của ký túc xá nam, sang ngày sau liền bị người sửa chữa lại...
Có điều, người lao công Tất lão lúc đó lẫn ở trong đám người, nhưng lại lén lút nháy mắt đối với tôi, muốn cười nhưng vẫn phải nhịn lại, giống như đã nhìn thấu chuyện gì rồi.
Tôi cũng bất đắc dĩ, nhưng tôi không thể không cảm thấy Tất ông ngoại quả thật đáng yêu, cũng rất trượng nghĩa. Nói vậy năm đó hẳn cũng đã làm ra sự tình hèn mọn nửa đêm lén đi xem nữ sinh tắm? Sao ánh mắt của hắn nhìn vào tôi giống cảm giác một anh hùng đang nhớ chiến công thế?
Thực ra việc này cũng không quan trọng, điều tôi chân chính quan tâm chính là người thi triển tà thuật kia, đến cùng hắn là ai, mà người bị hại lại là ai đây?
Cho tới bây giờ, điều mà tôi có thể phân tích ra, cũng chỉ có một chút, đó chính là người thi thuật cùng với người bị hại chắc chắn là cùng ở bên trong ký túc xá nữ, bởi vì người khác không thể chạy lên tầng thượng của ký túc xá nữ để làm phép, mà đồ trang sức kia, cũng không cần nói thêm làm gì.
Còn cô gái nhìn có vẻ yếu ớt kia, tôi nhớ lại lúc nàng quyết đoán đập viên gạch xuống vào hôm qua, lòng tôi liền cảm thấy không rét mà run, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ có mình nàng ở một căn phòng, vậy mà hơn nửa đêm chợt thấy có người bên cạnh bệ cửa sổ, không những không la hét lên, mà ngược lại cực kỳ bình tĩnh, quyết đoán nhanh chóng, điều này dường như có vẻ không hợp lý lắm.
Ặc, đúng rồi, nàng là một người con gái ở trong phòng ngủ, làm gì lại có được cục gạch?
Sáng hôm sau, vừa thức dậy tôi cảm thấy cả người đau ê ẩm, kiểm tra toàn thân một lúc mới phát hiện được, ngày hôm qua từ trên lầu rơi xuống, tay chân cùng với lưng bị thương rất nhiều nơi, đau nhức ở khắp mọi nơi, cũng không biết có bị nội thương hay không.
Chắc là ngày hôm qua do căng thẳng cùng với sợ hãi, nên đã quên đi việc rơi xuống từ trên lầu, sau khi ngủ được một giấc, tất cả vết thương mới bắt đầu phát tác.
May mà Trương lão nằm bệnh viện, mà trường học này chỉ có một mình hắn là giảng viên chuyên nghiệp, hắn không ở thì chúng tôi được tự do, bằng không nếu mà tôi đi đến lớp học, khẳng định sẽ làm cho người khác nghi ngờ.
Vốn ngày hôm nay tôi không có ý định đi ra ngoài, mắc công lại bị người khác hỏi, nhưng mà tôi ở trong phòng đến hơn một giờ trưa thì bụng đói không chịu nổi, liền mặc quần áo đi vào căn tin ăn cơm, tôi nghĩ, giờ này chắc trên căn tin cơ bản không còn người nào, tôi cũng có thể được thanh tĩnh.
Tôi khập khễnh đi đến căng tin, quả nhiên không có bất kỳ ai, tôi muốn một phần cơm trứng sốt cà chua, cộng thêm hai cái bánh màn thầu, sau đó tùy tiện tìm địa phương ngồi xuống bắt đầu ăn.
Rất nhiều người đều từng nhổ nước bọt tại căn tin trường đại học, nhưng tôi có thể nói, căn tin trường học này được dọn dẹp khá sạch sẽ, chắc là ở bên ngoài có một quán ăn nhỏ khác ở bên ngoài, nên có sự cạnh tranh, mà có cạnh tranh thì có tiến bộ, nếu không, tôi nghĩ rằng việc này cũng chẳng khác gì mấy trường khác.
Giống như món cơm sốt cà chua này, giá cả vừa phải, mùi vị tốt, còn miễn phí canh cùng với dưa muối, chỉ là cơm có nguội một chút, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì, tôi vẫn ăn như hùm như sói.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân nhè nhẹ, lập tức có người đi vào và cách tôi không xa, đối với cô bán quán căn tin nói:
- Làm phiền cô...cô cho con một phần cơm chiên ạ...
Âm thanh này nghe rất mềm mại và ôn nhu, còn mang theo ý lo lắng, nhưng mà có điều...hơi quen tai à nha.Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ồ, thực sự là nàng?
------------------------------------------------------------
Dịch: T
Beta: T
Nhóm dịch: MBMH Translate