Chương 28: Cái Gì? Một Viên Gạch

Tôi đột nhiên không biết nói gì, rối rắm nguyên cả buổi để xem nên xuống thế nào từ lầu bốn, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là nhảy xuống!

Không đúng, nói chính xác hơn, là ôm một con nữ quỷ cùng nhau nhảy xuống...

Cơ thể ở trong không trung, đột nhiên mất cân bằng, tôi chỉ cảm thấy được gió thổi bên tai, thân thể gập xuống khi rơi, cùng với tâm trạng nặng nề, lẽ nào xuất sư không thành công...vậy thì phải thành nhân?

Phải nói, thời thơ ấu của tôi đã tích lũy nhiều kinh nghiệm về việc rơi từ trên cây xuống không biết bao nhiêu lần, thời điểm gặp nguy vẫn không loạn, nhắm ngay phía bên ống nước thò ra và nắm lấy nó...

Thật đáng buồn là khoảng cách quá xa nên không thể bắt được...

Tiếng gió tiếp tục gào thét ở bên tai, cơ thể tiếp tục rơi xuống, khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ vẫn còn ngay ở phía trước mắt, trong lòng tôi muốn điên cuồng la hét lên để phát tiết hoảng loạn trong lòng, nhưng vừa há miệng ra là gió tràn vào đầy họng, không nhịn được ho sù sụ, trong lòng chậm rãi dâng lên năm chữ...

- Mạng mình thế là xong!

Không có điểm để tựa, tôi không phải Diệp Cô Thành, không có bản lĩnh bay vèo vèo trên trời, cũng không phải là Sở Lưu Hương, không có bản lĩnh đạp nguyệt lưu hương, nhiều lắm tôi chỉ có thể không có sự tình gì khi nhảy xuống từ tầng hai, hay lầu ba cũng được, nhưng bây giờ cái đầu của tôi như muốn cắm xuống đất, tôi biết được, lúc này đã xong rồi.

Tôi nhắm lại hai mắt, thực sự không muốn nhìn khuôn mặt trắng toát của con quỷ này, nếu mà cô lớn lên xinh đẹp một chút, tôi cùng cô chết cùng một chỗ cũng coi như đáng giá, thế éo nào mà nhìn cô giống cái trứng vịt vậy!

Ngàn vạn ý nghĩ được lóe lên, ngay ở lúc tôi nghĩ rằng bản thân mình sắp tèo rồi, bỗng nhiên nghe bên tai một tiếng vang nhỏ, sau đó... cảm giác rơi xuống giống như bị thứ gì đó cản lại...

Tôi mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy mình dừng lại ở giữa không trung, nữ quỷ kia không thấy đâu, vội vàng cuối đầu nhìn xuống, mới phát hiện được, thì ra mình bị rơi trúng vào cây sào phơi đồ của tầng thứ ba...

Đại nạn không chết, may mà không có té xuống!

Mà nữ quỷ kia thì vẫn cứ một đường rơi xuống, tôi trơ mắt nhìn nàng giơ nanh mua vuốt ngã xuống, giống như một chiếc lá đang trong cơn gió mùa thu, nhẹ rơi bồng bềnh....

Tư thế đấy nhìn rất đẹp, nhưng còn tôi thì làm sao bây giờ?

Tôi nhìn một chút tình cảnh của chính mình bây giờ, không khỏi cảm thấy đau đầu, bị cố định ngay giữa không trung, tôi mà nhún người một phát cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lưng quần thì bị kẹt vào cái móc, hơn nữa tướng tá của tôi luôn luôn rất chuẩn, từ thời cấp hai tới giờ cũng không vượt qua được 110 pound (50 kg), thuộc về loại hình gầy, vì thế nên tôi bị treo ở giữa không trung.

Đầu tôi đầy mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi tới, làm cơn lạnh thấu tim gan, mẹ nó, tạm thời bây giờ thì tôi không sao cả, nhưng mà tôi làm sao xuống được?

Tôi đang suy nghĩ về vấn đề này, bỗng nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cái cây phơi đồ kia đột nhiên lắc lư, trong lòng tôi chìm xuống, rõ ràng cây phơi đồ này đã sử dụng được nhiều năm, đã sớm bị hư rồi, lúc này đâu chịu nổi trọng lượng của tôi, sắp gãy mất rồi!

Lần này thì nguy to, tôi giống như một kẻ xui xẻo bắt được một cành cây trên vách núi, nhưng mà động cũng không dám động, chỉ lo sẽ làm cành cây bị gãy, ặc, bị kẹt vào trong dây lưng quần, nhưng bây giờ nếu mà tôi không động, xem chừng cũng không kiên trì được bao lâu, lẽ nào ông trời cố ý chơi tôi sao, xem ở chuyện tôi chưa làm việc gì xấu xa nên muốn để cho tôi sống thêm một lúc nữa?

Không được, tôi phải nghĩ ra một cách mới được.

Bây giờ tôi đang bị treo ở một cái cây phơi đồ, nếu như có thể nắm lấy được bệ cửa sổ, ở gần đó chính là một ống thoát nước, tôi vẫn có niềm tin vào sức mạnh của cánh tay của mình, có thể dùng sức phi qua đó, nói vậy từ đường ống nước đi xuống cũng không quá khó khăn, hơn nữa chỉ cần đến lầu hai là tôi có thể nhảy xuống, như đã nói lúc trước, việc nhảy lầu hai đối với tôi giống như đang ăn cơm bữa vậy.

Trong đầu tôi thầm tính toán, nhẹ nhàng thử vặn eo một cái, muốn gượng người một chút, sau đó dùng tay nắm lấy cây phơi đồ này hoặc là bệ cửa sổ, như vậy tôi liền thành công được hơn một nửa.

Nhưng điều này quả thật đúng là dày vò, tôi nhanh chóng nhận ra được, chỉ cần tôi dùng lực một chút, ở trên thắt lưng quần sẽ truyền đến một âm thanh kẽo kẹt, tôi biết được, đồ chơi này không chỉ mắc qua dây lưng quần, còn bị mắc cả vào bên trong ống quần, nếu như chỉ cần sơ ý một chút, ngày hôm này liền đừng nói giữ được lưng quần, sợ ngay cả cái quần cũng không giữ lại được.

Con mẹ nó, ngay cả cái mạng đều sắp không giữ được, còn ghi nhớ đến cái quần?

Tôi thầm mắng chính mình một câu, sau đó tiếp tục cố gắng rướng người lên, đồng thời đưa tay phải ra, khó khăn hướng lên phía trên, chỉ mong nó gần hơn chút nữa, gần hơn chút nữa...

Ông trời không phụ người có tâm, lần thứ hai tôi càng thêm cẩn thận, rốt cuộc trước khi ống quần bị xé rach, tôi đã cố định được trên bệ cửa sổ! Sau đó, tôi chỉ cần làm thêm một bước nữa là đã thoát được nguy hiểm.

Tuy nhiên, đột nhiên tôi lại phát hiện được tay trái của tôi còn cầm lấy đồ kẹp tóc kia, cảm thấy hơi sửng sốt một chút, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, không lo được nhiều như vậy, trước tiên đem đồ vật này ném đã rồi tính tiếp.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, nhưng chưa kịp hành động, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cửa sổ ngay cạnh tôi, bị người mở ra...

Một khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bệ cửa sổ, dĩ nhiên là nàng, là cô gái xinh đẹp mặc váy đen ở trên lớp học lịch sử!

Quá tốt rồi, có người xuất hiện, mà lại là người có thể cứu tôi, huống hồ chúng tôi còn có duyên gặp mặt một lần, hẳn là nàng còn nhớ rõ tôi, tôi...

Tôi vừa cảm thấy vui mừng, thì thấy được cô bé này chỉ nhìn tôi một cái, cũng không biết nàng có thể thấy rõ tôi hay không, đột nhiên, giơ lên tay phải, sau đó, tôi chỉ thấy được một cục gạch đang nằm trong bàn tay nhỏ bé của nàng...

Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, liền thấy nàng không một chút do dự, cầm cục gạch lên, hướng về tôi đập mạnh!

Má ơi cứu con, sao nàng lại còn tàn nhẫn hơn so với con nữ quỷ kia vậy...

Tôi bị dọa sợ, nếu lần này bị đập trúng, tôi chết là cái chắc. Tôi liều mạng vung vung tay trái, la hét với nàng,

- Đừng có đánh, là tôi, tôi là người tốt...

Nàng nhìn bàn tay trái của tôi, tựa hồ ngây người trong nháy mắt, nhưng mọi thứ đều đã chậm, từ khoảng cách cục gạch của nàng tới tay tôi chỉ cách có vài chục centimet, thậm chí tôi còn chưa kịp nói xong, liền cảm thấy được bàn tay đau đớn, cũng không còn sức mà nắm giữ nữa, buông lỏng tay ra, thân thể ngửa ra sau, sự cân bằng vi diệu kia bị phá vỡ, chỉ nghe âm thanh kẽo kẹt đáng sợ vang lên, dây lưng quần đáng thương rốt cục cũng bị đứt, quần cũng rách luôn, tôi lại khôi phục tư thế bị té từ lầu bốn như lúc nãy, lại ngã xuống...

Cuộc đời quả nhiên có thật nhiều điều bất ngờ, lẽ nào ông trời đã nghe được lời thầm gọi khi nãy của tôi, cố ý ở trước lúc tôi chết, cho tôi được nhìn thấy người con gái mà tôi xem trọng?

Tuy nhiên, mỹ nữ này lại dùng một viên gạch đập tôi về với cát bụi, trong đầu óc mờ mịt của tôi dâng lên một ý nghĩ, thời điểm mà cảnh sát đến phá án, đến cùng là tôi được dự đoán tự sát, hay là bị người gϊếŧ?

Điều gì cũng chưa kịp suy nghĩ, lần này cũng không có cái giá phơi đồ nào ngăn lại nữa, cũng không có kỳ tích gì phát sinh, mông của tôi chạm đất, cái lưng ngã trên mặt đất như thể đang hôn ông địa vậy, một trận đang đớn truyền khắp toàn thân, tôi thầm thở dài, xong rồi, mình bị gãy xương mất rồi, bây giờ chỉ còn nước chờ chết thôi...

Tôi không cam lòng trợn to hai mắt, muốn nhìn lại thế giới này lần cuối, nhưng lại thấy cô gái ở tầng ba kia, nàng đang sững sờ nhìn tôi, giống như nàng đang bị choáng vậy.

Ân, xem đi, nhìn một chút là có thể kiếm lời, có thể trước lúc chết được cùng mỹ nữ nhìn ngắm lẫn nhau, có lẽ như đây là một đãi ngộ không sai...

Tôi nhìn một lát, đột nhiên phát hiện cảm giác không đúng, như thế nào mà... không phải rất đau?

Hỏng rồi, hẳn là đã bị tê liệt mất cảm giác rồi, tôi nghe nói qua, nếu như một người vẫn còn biết đau, vậy thì sẽ không có chuyện gì, nếu như không biết đau, hơn phân nửa là đã cách cái chết không xa.

Ai, tôi âm thầm thời dài, nắm lại bàn tay, dùng sức đấm xuống đất một cái, thầm nghĩ thiên đạo quả nhiên bất công, bản thân tôi là một người thiếu niên hùng tâm tráng chí, lòng mang ý muốn cứu người trong thiên hạ, trên người lại gánh chịu sứ mệnh của gia tộc, chỉ có lòng nhưng không có sức, chết sớm...

Ủa, sức lực của mình ở đâu ra mà đấm đất? Tôi bỗng nhiên sửng sốt, vội vàng giờ tay lên nhìn xem, thử động một lát, không có chuyện gì! Đá đá chân, cũng không có gì cả! Trong lòng tôi vui vẻ, ngồi dậy vươn mình, mẹ nó, mình không có chuyện gì hết!

Đây là tình huống gì? Tôi đưa tay sờ sờ trên mặt đất, lúc này mới phát hiện được, thì ra mình rơi dưới đống cát.

Ông trời mở mắt a.....

Tôi suýt nữa thì hoan hô lên, vội vàng đứng dậy, tuy trên người vẫn còn rất đau, nhưng vẫn động cánh tay và chân, lắc lắc cái cổ, thở phào nhẹ nhõm xe ra chỉ bị đau da thịt một chút, xương cốt không có vấn đề gì.

Nhưng mà tôi vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy cái quần nhát thời buông lỏng ra, một luồng gió mát phà vài, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, dây đai lưng quần đã đứt mất, quần cũng bị rách.

Chỉ đi bắt một con quỷ thôi mà phải chịu như vậy, tôi cười khổ không thôi, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy cô bé kia ở trên lầu nhìn tôi, thấy tôi không có chuyện gì, nàng hình như mỉm cười đối với tôi, dùng tay chỉ chỉ tôi, sau đó lại chỉ bản thân nàng, liền quay người chạy về ký túc xá.

Điều này có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã biết tôi, trong lòng băn khoăn muốn xin lỗi nên muốn, muốn theo tôi... Làm ý trung nhân.

Không được, ca còn không có cái tâm tư đó, xin lỗi, tuy rằng ca biết muội rất đẹp, nhưng ca rất bận, ca còn phải đi cứu vớt thế giới...

Đồ vật trang sức kia tôi còn nắm ở trong tay, tôi thuận lợi đem nó nhét vào túi, chỉ vừa chạy hai bước về phía trước, bỗng nhiên liền thấy thứ gì đó phát sáng ở trên đống cát.

Tôi bước lại gần, sau đó cúi đầu nhìn, nhất thời hít vào ngụm khí lạnh.

Trân mặt đất, là một hình người bằng giấy, chính là loại giấy được người ta cắt ra, sau đó vẽ vài đạo phù, trên trán vẽ mấy đường màu đen, ý chỉ là tóc, nhưng mà, không có mặt.

Trong lòng tôi cảm thấy bất an, lẽ nào vật này...chính là nữ quỷ khi nãy?

Có vẻ như người vận dụng tà thuật này không đơn giản.

Tôi không có đi chạm vào người giấy kia, đốt bật lửa lên, thiêu hủy nó, đây là biện pháp hữu hiệu mà đơn giản nhất, sau đó, tôi liền nghe thấy được âm thanh ồn ào phát ra từ phía trước ký túc xá.

Không ổn, những người bắt da^ʍ tặc đến rồi, tôi phải mau trốn thôi.

Tôi túm lấy quần, gập người xuống, dọc theo sau tòa nhà này chạy về ký túc xá nam...

------------------------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại