Chương 27: Con say rồi

Mạnh Vãn Ca gần như bị ném vào ghế sau, Doãn Tuyển lập tức ngồi xuống ra lệnh: "Lái xe!"

Thật vất vả mới thoát khỏi áo khoác, trong lòng Mạnh Vãn Ca nóng bừng, bất chấp xe cộ đang chạy, phẫn nộ muốn mở cửa xe bên kia.

Sắc mặt Doãn Tuyển trầm xuống, ra lệnh cho tài xế khóa cửa xe đồng thời đưa tay bắt lấy cô, gầm lên: "Mạnh Vãn Ca!"

Mạnh Vãn Ca đột nhiên ngừng giãy dụa, nâng mắt lên gắt gao trừng mắt nhìn anh, cô tròn mắt, đáy sóng lấp lánh như có lửa, lại như tức giận, đuôi mắt hơi giương lên như cái móc móc câu, môi mềm gần như cắn ra máu, thoạt nhìn yêu mị lại làm người ta kinh hãi.

Trái tim Doãn Tuyển tựa như bị nắm chặt, lời trách cứ giống như nghẹn ở cổ, nhìn ánh mắt ướt sũng của cô, cầm lấy lòng bàn tay cô đã mơ hồ đỏ lên, trong nháy mắt anh nghe được rõ ràng tiếng tim đập thình thịch của mình, vừa nặng nề lại lạc nhịp, từng nhịp gõ vào tai, khiến anh thậm chí ù tai trong chốc lát.

Trong im lặng, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, vừa rung vừa vang từ trong váy Mạnh Vãn Ca rớt xuống.

"Bỏ ra."

Doãn Tuyển không nghe rõ tiếng nói của cô, túm tay cô không thấy thả lỏng, Mạnh Vãn Ca nói giọng oán giận: "Cha làm đau con!"

Doãn Tuyển chấn động, đột nhiên buông tay.

Vừa lấy lại được tự do, Mạnh Vãn Ca lập tức rụt vào góc lấy điện thoại di động, lúc này mới phát hiện váy vừa giãy dụa gần như chất đống kéo đến bên hông, tuy rằng mặc quần bảo hộ, cô vẫn không được tự nhiên kéo kéo chiếc váy chỉ được nửa đoạn. Hôm nay là tiệc Giáng Sinh do bạn trai Jason của Mã Đan Thanh tổ chức, người tham gia quy định đều phải mặc trang phục Giáng Sinh, quần áo là mấy bạn học cùng nhau mua trên mạng, Mã Đan Thanh chọn kiểu dáng cho mỗi người, nhận về mới phát hiện vải vóc ít như vậy.

Người gọi đến chính là Đan Thanh.

Mạnh Vãn Ca chợt nhớ tới nhiệm vụ mình chưa hoàn thành, vội vàng gọi điện thoại.

Đám người Đan Thanh ở trong hội quán gấp đến phát điên.

Mạnh Vãn Ca vì chấp hành nhiệm vụ trò chơi mạo hiểm mới rời khỏi phòng. Trò chơi thiết lập là ở đây tất cả mọi người làm thành một vòng tròn, vị trí thứ nhất là người đặt câu hỏi, phụ trách hỏi vấn đề hoặc chỉ định nhiệm vụ, vị trí thứ hai chính là người chấp hành, sau khi hoàn thành vị trí thứ hai lại trở thành người đặt câu hỏi, vị trí thứ ba liền trở thành người chấp hành như thế tuần hoàn, trả lời không được, nói dối trách trợn hoặc là nhiệm vụ không thể hoàn thành thì phải tiếp nhận trừng phạt. Bởi vì mấy người chọn lời thật lòng phía trước bị hỏi không phải khiến người ta xấu hổ thì là vấn đề riêng tư cực độ, đến lượt Mạnh Vãn Ca không chút do dự liền chọn đại mạo hiểm.

Người đặt câu hỏi của Mạnh Vãn Ca là một người bạn nam của Jason, vừa nghe cô chọn đại mạo hiểm liền cười hì hì vỗ vỗ mình, bảo cô ngồi lên hôn anh, Mạnh Vãn Ca còn chưa làm khó dễ, Mã Đan Thanh đã trở mặt trước.

"Marcus, ý anh là sao? Nhân cơ hội chiếm tiện nghi?"

Marcus nhún vai: "Come on, chính là một trò chơi, chơi không nổi thì đừng chơi, ok?"

Đan Thanh cười lạnh: "Cậu cho rằng tất cả mọi người đều mù nhìn không ra? Từ khi chúng ta vừa đến cậu liền liều mạng ở lại đến cuối buổi tối, quy tắc trò chơi đã định, cậu cố ý chen đến đứng trước cô ấy, hóa ra chỉ để chờ thế này!"

Marcos biến sắc mặt, còn ngược lại, Jason đúng lúc ra mặt chậm rãi nói: “Marcos, chơi trò chơi cũng không nên như vậy, huống chi Vãn Nhi nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, cũng đừng làm khó em gái nhỏ.”

Người chủ trì lên tiếng, Marcos mới ngượng ngùng: "Ngay từ đầu cũng không nói rõ ràng cách chơi như thế nào thì được, vậy đổi thành ra ngoài phòng bao tìm người đàn ông mạnh mẽ tới uống chén rượu đi."

Đan Thanh lo lắng cho sự an toàn của cô, trước khi Mạnh Vãn Ca rời đi còn len lén chỉ chiêu cho cô, bảo cô trực tiếp tìm một bảo vệ lên lầu cho đủ quân số, nào biết chơi trò chơi thật đúng là có thể đánh mất một người lớn như vậy.

Doãn Tuyển nghe giọng nói lười biếng của cô giải thích xin lỗi với người gọi điện thoại, rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình, đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại hơi ấm yếu ớt trên cổ tay cô gái, anh yên lặng duỗi rồi lại nắm, ý muốn xua tan.

Chờ đến khi Mạnh Vãn Ca tắt máy, anh mới nặng nề thở ra hỏi: "Đi với ai?"

Mạnh Vãn Ca uống rượu hơi say, mệt mỏi tựa trán vào cửa sổ xe, nghe được lời của anh nhịn không được cười cười, liếc anh một cái: "Bạn bè, còn có thể là ai?"

Chỉ mới mấy tháng không gặp, Doãn Tuyển lại cảm thấy mình giống như đã hoàn toàn không nhận ra cô gái trước mặt này, anh tránh đi vẻ quyến rũ lan tràn của cô, mi tâm nhíu lại: "Sau này không được uống rượu."

"Không được?"

Mạnh Vãn Ca quay sang nhìn ngoài cửa sổ, trào phúng cười: "Nếu không phải hôm nay vừa vặn đυ.ng phải, cha vốn sẽ không nghĩ đến con, thế nào? Gặp mặt mới nhớ mình là cha con?"

Doãn Tuyển á khẩu, nhưng cái gì cũng không nói được.

Thật lâu sau, mới chen vào một câu: “Con say rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.”