Chương 28: Cha dám

Mạnh Vãn Ca đúng là say rồi.

Kỳ thật chỉ là mấy ly rượu trái cây nồng độ cồn không cao, nhưng là lần đầu tiên trong đời cô uống rượu, lại ham uống cho nên mất tiết chế, nhưng cũng không đến mức say không biết chuyện.

"Có chuyện gì để nói?"

Mạnh Vãn Ca nhìn qua gương mặt lạnh lùng của anh, cô đơn cười, có chút tự giễu: "Con biết cha không thích con, thậm chí ngay cả tên của con cũng không thích."

"Vãn Ca, phúng điếu, vừa nghe liền biết là để thương tiếc người mẹ hồng nhan bạc mệnh của con."

Đây là lời chính tai cô nghe được Doãn Tuyển nói với quản gia.

Cho nên anh vẫn gọi cô là bảo bảo giống bà ngoại, nhưng cũng không thật lòng coi cô là bảo bối, chỉ là vì tránh đi cái tên khiến anh không thích kia.

Doãn Tuyển hơi giật mình, nhất thời nghẹn lời.

Hai câu nói kia chẳng qua là bởi vì Từ Vinh lần đầu tiên biết tên của cô đã sửng sốt, chần chờ hỏi hai chữ này, sau khi anh giải thích thuận miệng nói ra ý nghĩ của mình, không nghĩ tới lại để cô nghe được.

Quả thật đối với tên của cô anh cũng không quan tâm, gọi nhũ danh của cô là vì để cho cô sớm quen thuộc với anh, dù sao khi đến Hàn Thành cô đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cho dù không thay thế được ông bà ngoại cô, anh cũng không hy vọng cô cảm thấy tủi thân không nơi nương tựa, đây là điều dịu dàng duy nhất anh có thể cho, nhưng không nghĩ trong suy nghĩ của cô hoàn toàn không phải như vậy.

Doãn Tuyển không muốn thảo luận việc nhà trước mặt tài xế, nhưng Mạnh Vãn Ca uống rượu xong hiển nhiên cũng không có ý định kết thúc như vậy, anh chỉ có thể nâng tấm màn ngăn cách lên, thử nói lý lẽ với cô: "Không có phải không thích con."

Mạnh Vãn Ca không thuận theo, nhẹ giọng nói: "Không có không thích, nhưng cũng không ưa thích, đúng không? Chỉ cần chịu tiêu tiền, thuê người nuôi chó cũng có thể nuôi cẩn thận."

Doãn Tuyển kinh ngạc, nhíu chặt mi tâm: "Con lặp lại lần nữa?"

Anh ngày thường mặc dù có chút kiệm lời, cũng cũng không phải người diễn đạt kém, nhưng dù là đối mặt với nước mắt của cô hoặc những lời nói tự giễu tự trách trước mắt này, anh đều tìm không ra lời nói trấn an, e sợ không cẩn thận lại khiến cô rơi nước mắt.

Anh không thể lừa dối cô nói rằng anh thường xuyên nghĩ đến cô, anh hiểu rất rõ thiếu sót về mặt tình cảm của mình, cho nên anh tìm cho cô bảo mẫu tốt, tìm người có thể đối xử tốt với cô chăm sóc cô, chỉ là vì có thể dốc sức làm việc, tiếp tục sống cuộc sống bình thường của anh. Kỳ thật cho tới bây giờ anh chưa từng muốn có con, ý nghĩ này tới hiện tại cũng không có thay đổi, tuy nhiên sau khi cô trở lại bên cạnh anh, anh cũng chưa từng sinh ra suy nghĩ không cần cô, chỉ là ngẫu nhiên sẽ hiện lên ý nghĩ nếu như cô không lớn lên bên cạnh anh nói không chừng sẽ sống tốt hơn, ý nghĩ này gần đây đặc biệt mãnh liệt.