Chương 6: Doãn Tuyển

Người nhà họ Doãn đa số đều cao lớn, Doãn Tuyển bẩm sinh đã cao ráo xuất chúng, trong đám đông luôn dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của anh, như hạc giữa bầy gà. Thân là gia chủ đương nhiệm của Doãn thị, anh vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, được khách khứa vây quanh, tựa như anh mới chính là nhân vật chính.

Mạnh Vãn Ca đã không nhớ mình đã bao lâu không gặp anh ta, mặc dù mỗi cuối tuần đều về nhà, nhưng không phải lần nào cũng gặp mặt. Cô nhịn không được oán thầm: "Nếu như lâu hơn một chút, nói không chừng cô cũng quên luôn anh ta trông như thế nào."

Như cảm ứng được ánh mắt của cô, tầm mắt Doãn Tuyển liếc qua, Mạnh Vãn Ca né tránh không kịp, mơ hồ nhìn thấy anh nhíu mày, nhưng rất nhanh lại cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Doãn Đồng huých cùi chỏ vào người cô: "Không qua chào hỏi cha con sao?"

Mạnh Vãn Ca nhìn người bên cạnh như kẻ ngốc, mặc như này trốn cũng không kịp rồi, chả lẽ còn vội vàng đi tìm mắng?

"Muốn đi cô tự đi đi, con muốn đi ăn chút đồ." Nói xong lập tức tránh đám người đi về phía quầy buffet.

Doãn Đồng giậm chân đi theo.

Tuy nhiên do chân đã yếu, nhân vật chính thực sự bây giờ mới đang ngồi trên xe lăn, được quản gia đẩy vào, bữa tiệc mới xem như chính thức bắt đầu.

Bởi vì thời gian mở màn kéo dài, cân nhắc đến ông cụ lớn tuổi không chịu nổi giày vò, tiến trình bữa tiệc diễn ra rất nhanh, thoáng chốc đã tới đoạn hát ca khúc sinh nhật cắt bánh, tiệc gia đình kín đáo không hay tặng quà, nhưng ngoại trừ con cháu trực hệ Doãn Kinh, làm gì có ai có mặt mũi mang theo hai nải chuối tiêu đến chúc thọ? Không chỉ phải tặng, còn phải tặng trực tiếp, triệt để tạo cảm giác tồn tại, nếu không sẽ uổng phí một lần.

Quà tặng xong, ông cụ cũng mệt mỏi, chưa đến chín giờ đã được đưa về phòng nghỉ ngơi. Mọi người dù chủ tiệc có ở đây hay không tựa hồ cũng không có ý kiến gì, Doãn Tuyển hiển nhiên so với ông cụ càng được chú ý hơn. Nói là tiệc gia đình, dù sao vẫn phân biệt xa gần thân sơ, nói trắng ra vẫn là xã giao, chưa nói đến hàng đống người mang danh nghĩa người thân đến chúc thọ nhưng cuối cùng là khom lưng muốn kết thân. Sự nghiệp Doãn gia vừa lớn vừa rộng, hơi rò chút dầu cũng đủ khiến người bên ngoài ăn đến no căng, người tới mời rượu hết đợt này đến đợt khác, vừa vào cửa, ly rượu của anh cũng không buông tha.

Kỳ thật những người thân thiết với Doãn gia đều biết, vị trí chủ tịch này không phải tự nhiên rơi vào tay Doãn Tuyển. Dù xét về tuổi tác hay lai lịch, ở trên anh còn có mấy chú mấy bác cùng anh em, huống hồ tính tình anh từ nhỏ lạnh lùng khó gần, vẫn luôn là hậu bối không được Doãn Kinh chào đón nhất, nếu là lựa chọn theo sở thích của ông cụ, chỉ sợ anh ngay cả số cũng không lấy được.