Doãn Tuyển tiếp tục bận rộn công việc trên tay, phân phó nói: "Chút nữa là có thể ăn cơm, lên bàn chờ trước."
Mạnh Vãn Ca không kiềm chế được suy nghĩ của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
Doãn Tuyển bưng bát mì giò heo tới, đặt trước mặt cô, "Mau ăn."
Mạnh Vãn Ca nhìn móng heo kho thơm bốn phía, hỏi anh: "Vậy còn cha?"
"Con ăn trước." Doãn Tuyển ngồi xuống đối diện cô,"Hôm nay không phải sinh nhật con sao?"
Mạnh Vãn Ca ngẩn người, cổ họng nghẹn ngào: "Sao cha biết…"
Từ nhỏ đến lớn thật ra cô chưa từng trải qua sinh nhật, nghiêm túc mà nói, giữa trưa hôm nay vẫn là lần đầu tiên trong đời cô ăn mừng sinh nhật, lần đầu tiên thổi nến ước nguyện, lần đầu tiên ăn bánh sinh nhật của mình, lúc ước nguyện đầu óc cô trống rỗng, vào ngày giỗ của mẹ ruột chúc mừng mình ra đời, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô cũng không chờ mong có người có thể nhớ rõ sinh nhật của mình, dù sao khi cô ra đời thì Mạnh Hải Âm mất, bên nào nặng bên nào nhẹ cũng không phải là một chuyện khó phán đoán. Ở trước mặt bạn bè cô còn có thể làm bộ như không có việc gì, ở trước mặt Doãn Tuyển cô lại không có cách nào bình tĩnh, cô sợ anh chỉ là nhất thời quên, lại sợ sau khi anh nhớ tới sẽ cảm thấy cô không có lương tâm, biết rõ mất hứng, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: "Hôm nay cũng là ngày giỗ của Mạnh Hải m…"
Doãn Tuyển dừng lại một lát, lại nói: "Đây là hai chuyện khác nhau, cuộc sống của con và cái chết của cô ấy cũng không có bất kỳ quan hệ nhân quả nào, nếu như con không được cứu sống sau khi cô ấy chết, hôm nay sẽ không đứng ở chỗ này."
Mạnh Vãn Ca không phải không hiểu đạo lý này, "Nhưng…"
Doãn Tuyển ôn hòa nhìn cô: "Người chết đã qua, người sống đang còn, người sống vĩnh viễn quan trọng hơn người chết, bảo bảo, con vĩnh viễn có quyền và nên ăn mừng sự ra đời của mình, biết không?"
Mạnh Vãn Ca không biết nên nói gì, đành nhặt đũa lên, cúi đầu vớt mì ăn.
Trước mười tuổi mỗi một năm sinh nhật cô đều trải qua trước mộ của Mạnh Hải Âm, cô đã quá quen cột chung chuyện Mạnh Hải Âm mất cùng sinh mạng của mình ở một chỗ, từ nhỏ đắm chìm trong bi thương của ông bà ngoại, cô cảm thấy mình không có tư cách vui vẻ trong ngày này, chỉ cần vui vẻ một chút đều phảng phất cảm giác tội lỗi. Cô nghĩ đó là tội lỗi từ khi sinh ra của cô. Cho tới bây giờ không ai nói với cô sinh mệnh của cô đáng để chúc mừng, hơn nữa người này lại là Doãn Tuyển.
Từng giọt nước rơi xuống bát canh, nổi lên từng gợn sóng nho nhỏ, cô vùi đầu càng thấp, tốc độ ăn mì cũng nhanh hơn một chút, Doãn Tuyển thấy cô liều mạng nhét mì vào miệng, phát hiện không đúng, khẽ gọi: "Bảo bảo?"
Mạnh Vãn Ca nhét mì đầy miệng, bất thình lình hít hai hơi, lớn tiếng khóc rống.
Cô khóc mạnh mẽ như vậy, giống như muốn khóc hết tất cả ủy khuất nhiều năm qua, vừa chật vật lại vừa đáng thương, ở trong mắt Doãn Tuyển, chỉ cảm thấy mỗi một giọt nước mắt của cô đều là một lần lên án anh, anh đau lòng không chịu nổi, đi qua ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Xin lỗi, bảo bảo, là cha không tốt, cha xin lỗi…"
Mạnh Vãn Ca nghe được lời sám hối của anh, nhịn không được khóc càng dữ dội hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy, cho dù cô không phải là người con anh muốn, Doãn Tuyển hiện tại hẳn là vẫn có một chút yêu cô chứ?
Cô nhớ tới nguyện vọng trước khi thổi nến, lúc đó cô không ước...
Nếu như thật sự có thể thực hiện, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không chia lìa.
___
Truyện đã hoàn, đọc ổn, mọi người mua combo để tiết kiệm hơn đọc lẻ từng chương nhé.