Thời gian họp của Doãn Tuyển kết thúc sớm hơn dự tính một chút, trở lại văn phòng không thấy ai, vào phòng nghỉ mới phát hiện Mạnh Vãn Ca đang nằm trên giường.
Nhìn sau lưng cô tựa như đang ngủ say, Doãn Tuyển đang chần chừ có nên đánh thức cô hay không, lại chợt nghe cô nói mớ "Cha", trầm ngâm một lúc lâu chậm rãi dời tới bên giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở giữa gối, da thịt đông cứng trên cổ hơi phiếm màu hồng nhạt, thân thể ở dưới chăn khẽ nhúc nhích, hình như ngủ không an ổn, anh khom người muốn đánh thức cô, trước khi chạm vào cô lại nghĩ tới cái gì đó chợt khép đầu ngón tay lại, thu tay về, mở miệng kêu lên: "Bảo bảo."
Mạnh Vãn Ca còn đang đắm chìm vào hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ trong đầu, căn bản không phát hiện có người vào cửa, nghe được Doãn Tuyển gọi cô "bảo bảo", còn tưởng rằng là ảo giác, giọng nói khàn khàn kia khiến cô không khỏi run rẩy một trận, cô không nói cho anh biết, kỳ thật cô thích anh gọi cô là bảo bảo, cho dù không phải thật sự coi cô là bảo bảo vẫn thích.
Cô hít sâu vào hơi thở thuộc về anh, giống như anh đang ở bên cạnh, gần như vậy, gần như vậy.
"Bảo bảo, dậy đi."
Mạnh Vãn Ca như vừa tỉnh mộng, rốt cục mở mắt ra, đôi mắt tan rã khi thấy rõ khuôn mặt Doãn Tuyển chỉ cách mấy thước chợt thu hẹp lại, thở hổn hển, hạ thân không thể kìm chế tuôn ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng.
Cô mở to hai mắt trố mắt nhìn Doãn Tuyển, bị phản ứng sinh lý của mình dọa cho ngây người, tiếp theo sự xấu hổ và phẫn nộ như dời núi lấp biển mà đến, cô có chút thẹn quá hóa giận cố tình gây sự: "Sao cha lại vào đây?"
Doãn Tuyển không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng cô đang tức giận anh làm ầm ĩ cô ngủ, cô từ trước đến nay có chút khó chịu khi rời giường, trong vòng nửa giờ mới ngủ dậy luôn mang theo oán khí không lưu luyến nhân sinh, không ngủ no sẽ nghiêm trọng hơn một chút, nhưng lơ đãng thoáng nhìn lại phát hiện trên gò má cô mang theo tia ửng hồng không bình thường, không khỏi nhăn mày: "Thân thể không thoải mái? Mặt sao lại đỏ như vậy?"
Mạnh Vãn Ca sợ anh phát hiện ra sự khác thường của mình, nhanh chóng đánh bật bàn tay anh đang duỗi tới muốn thăm dò độ ấm trên trán, tức giận ấp úng nói: "Chính là... chính là nóng quá, ai bảo cha mua chăn dày như vậy!"
Doãn Tuyển á khẩu không trả lời được, đây đã là chăn lông có số cân thấp nhất rồi, có thể dày bao nhiêu?
Mặc dù anh đã quen với tính tình nhỏ nhen nói gió thành mưa của cô, nhưng bộ dáng ngang ngược hùng hổ nói lý lẽ kia lại khiến Doãn Tuyển có chút chịu không được, anh rời mắt, vuốt tay áo nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rưỡi, "Còn muốn ngủ? Không đói bụng sao?"
Mạnh Vãn Ca vội vã muốn kiểm tra phía dưới đang bừa bãi, một lòng chỉ muốn đuổi anh ra ngoài, lắp bắp kêu lên: "Cha, cha ra ngoài trước, con muốn đi WC!"
Doãn Tuyển yên lặng thở dài, không nói một lời xoay người rời khỏi phòng.
Mạnh Vãn Ca đợi vài giây, xác định Doãn Tuyển sẽ không đột nhiên quay người lại, lập tức vén chăn lên, hôm nay cô mặc váy, làn váy trong lúc quay cuồng đã sớm vén đến bên hông, cô sợ dịch thể vừa mới trào ra làm bẩn ga giường, vội vàng đứng dậy, mò mẫm tìm kiếm trên ga giường tối màu, may mà nơi bàn tay chạm vào đều khô ráo ấm áp, cô nhẹ nhõm, vội vàng chạy vào toilet sửa sang lại bản thân.
Nhìn qυầи ɭóŧ gần như ướt đẫm, Mạnh Vãn Ca suýt nữa tức phát khóc, một mặt chà lau chất nhầy trong suốt triền miên trên qυầи ɭóŧ, một mặt từ đáy lòng oán giận Mã Đan Thanh phóng đãng, cô theo bản năng bỏ qua nguyên nhân thực sự khiến mình còn ướt hơn so với lúc vừa xem phim xong, rút ra một xấp khăn giấy thật dày cố gắng dùng sức lau khô phần nước trên qυầи ɭóŧ. Trên bàn rửa mặt ngược lại có máy sấy tóc, nhưng lo lắng thanh âm truyền ra ngoài làm cho Doãn Tuyển phát hiện có gì đó khác thường, đành phải chấp nhận có ít còn hơn không mà xử lý.
Sau khi làm xong cô lót mấy tờ giấy lên qυầи ɭóŧ, lúc mặc vào cô phút chốc nghĩ đến tình hình mấy tháng trước, sao cô luôn xấu hổ trước mặt Doãn Tuyển?
Ghét chết đi được!
Lúc Mạnh Vãn Ca đi ra khỏi phòng nghỉ thì nghe thấy anh đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
"...Không lâu nữa cũng là lễ mừng năm mới, ở nhà cùng bà cụ đợi năm mới trở về cũng không muộn, không cần lo lắng bên này, thân thể bà cụ quan trọng hơn."
"Chú đừng quan tâm nhiều như vậy, hàng năm lễ mừng năm mới chú không phải đều phải đi mười ngày nửa tháng, lần này cũng chỉ nhiều hơn vài ngày, chẳng lẽ còn lo đứa nhỏ đói bụng?"
Mạnh Vãn Ca nghe ra anh đại khái là đang trò chuyện cùng quản gia, không khỏi tò mò đã phát sinh chuyện gì, sau khi cúp điện thoại, khẩn trương hỏi: "Chú Vinh làm sao vậy?"
"Mẹ chú bị ngã ở quê, buổi chiều vừa cùng dì Vân chạy về thăm."
Mạnh Vãn Ca cắn cắn môi: "... Buổi chiều gọi tới sao không nói?"
"Không phải con đang chơi với bạn cùng lớp sao, chú ấy không muốn làm con mất hứng."
"A... " Mạnh Vãn Ca ấp úng hỏi: "Bà cụ không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là gần đây hành động có chút không tiện, cha bảo bọn họ ở lại quê chăm sóc, phải đợi hết năm mới trở về." Doãn Tuyển nhìn cô có chút buồn bực, thở dài, xoa dịu trái tim cô: "Đói bụng không? Dẫn con đi ăn cơm."