Chương 34: Ngày đầu tới trụ sở chính Bắc Kinh

Trở lại phòng khách, Phương Túc và Trương Khả Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt Mạnh Vãn Ca, thấy cô coi như bình tĩnh, có chút thở phào nhẹ nhõm.

Phương Túc lườm Mã Đan Thanh một cái: "Muốn dạy hư thì tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng, uổng cho em còn tưởng là phim nghệ thuật Nhật Bản gì đó."

Mã Đan Thanh cười run rẩy hết cả người: "Đồ tốt phải chia sẻ với bạn tốt chứ, đây chính là bộ phim chị xem hợp khẩu vị nhất, thiết lập thú vị, nam nữ chính tướng mạo dáng người đều tốt, còn nhiều trò tình thú."

Trương Khả Kiều lẩm bẩm: "Vãn Vãn tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên xem, chị khẩu vị nặng như vậy."

Phương Túc ghét bỏ nói, "Vừa đến đã lên phim lσạи ɭυâи, chị cho rằng mỗi người đều không có tiết tháo giống như chị? Cũng không sợ trong lòng đứa nhỏ có bóng ma."

Mã Đan Thanh nửa đùa nửa thật nói: "Ai nha! Nếu như có một người cha lớn lên đẹp trai như vậy, côn ŧᏂịŧ còn lớn, giữ tiết tháo làm cái gì?"

Phương Túc và Trương Khả Kiều liên tục lắc đầu, không thể cứu được.

Cả buổi chiều cười ầm ĩ với đề tài này, hơn năm giờ mới giải tán.

Mạnh Vãn Ca lần này thật sự có người tới đón, nhưng nhìn thấy xe của Doãn Tuyển vẫn không khỏi kinh ngạc, bạn học tạm biệt lên xe, cô nướng mày hỏi Lý Nghĩa ngồi trên ghế lái: "Sao lại là chú?"

Lý Nghĩa trước sau như một ít nói, chỉ nói: "Chủ tịch dặn đưa tiểu thư đến công ty trước, chờ anh ấy tan tầm sẽ cùng nhau trở về."

"Chờ lâu chưa?"

"Hơn nửa giờ."

"Phí công tốn sức." Mạnh Vãn Ca không cho là đúng, giọng điệu lại không có nửa phần nóng nảy.

Vốn cô định tự mình đón xe về, buổi chiều quản gia gọi điện thoại tới hỏi cô mấy giờ phải về nhà, đại khái là cách thời gian tan tầm Doãn Tuyển không xa, liền thông báo với anh.

Xe trực tiếp lái vào bãi đỗ xe ngầm của tổng bộ Kinh Duệ, Lý Nghĩa dừng xe ở chỗ đậu xe riêng, bấm điện thoại, không bao lâu, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu khoảng ba mươi mấy tuổi từ thang máy bên cạnh chỗ đậu xe đi ra, nhìn cô hỏi: "Tiểu thư Vãn Ca? Tôi họ Vương, là tổng thư ký của chủ tịch Doãn, chủ tịch đang họp, tôi đưa cô lên lầu trước."

Mạnh Vãn Ca không được tự nhiên nói thầm: "Kỳ thật tôi tự mình đi lên là được." Cũng không phải trẻ con, cần gì phiền toái như vậy.

Thư ký Vương cười cười, giải thích: "Đây là thang máy riêng, phải quét thẻ mới có thể lên được."

Mạnh Vãn Ca ngượng ngùng ngậm miệng.

Lên đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy là một cái hành lang, cuối hành lang chính là cửa phòng chủ tịch, thư ký Vương dẫn cô vào văn phòng, giới thiệu: "Nơi đó là phòng nghỉ, nếu mệt mỏi có thể đi vào nghỉ ngơi, nơi này là toilet, trong phòng nghỉ cũng có một phòng, quầy bar có nước uống, trong tủ lạnh cũng có đồ uống, hội nghị của chủ tịch ước chừng một giờ sau sẽ kết thúc, cô cứ tự nhiên."

Thư ký Vương nói xong, đóng cửa rời đi.

Cả phòng làm việc lớn đến mức có chút thái quá, ngược lại rất phù hợp với tính cách theo đuổi sự hoa lệ của ông cụ, chỉ là sau khi Doãn Tuyển tiếp nhận chức vụ hiển nhiên đã sửa sang lại, mang đến hơi thở đơn giản trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngoại trừ phòng nghỉ, thậm chí còn xây dựng một phòng tập thể thao đơn giản... Mạnh Vãn Ca thăm dò một phen, rất nhanh liền cảm thấy không có gì thú vị, rốt cuộc vẫn là lẻn vào phòng nghỉ.

Chăn trên giường có chút lộn xộn, hình như chủ nhân vừa rời đi, Mạnh Vãn Ca vừa nằm xuống, đã bị hơi thở mát lạnh đặc biệt trên người Doãn Tuyển vây quanh, đó là một loại hương rất dễ ngửi, không phải nước hoa cho nam, cũng không phải mùi sữa tắm các loại, mùi hương chỉ có ở trên người anh, chỉ lúc dựa vào rất gần mới có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh.

Mạnh Vãn Ca vùi mặt vào trong gối hít sâu một hơi, suy nghĩ bất tri bất giác bay tới bộ phim mới xem buổi chiều kia.

Côn ŧᏂịŧ của đàn ông trưởng thành cũng thật kỳ quái... Vật thô như vậy đâm vào chân tâm của thiếu nữ chẳng lẽ không thấy đau sao?

Trong đầu cô hiện ra hình ảnh người đàn ông ôm thiếu nữ mặt đối mặt kí©h thí©ɧ lẫn nhau, chỗ nhạy cảm của nam nữ giao hợp cận cảnh rõ ràng, quay được tiểu huyệt của thiếu nữ bị đâm đến chảy loạn dâʍ ɖị©ɧ, run run chống đỡ côn ŧᏂịŧ, thiếu nữ bộ dạng thống khổ nhíu chặt mi, nhưng trong miệng lại dâʍ đãиɠ kêu rên.

Giọng mũi mang theo chút làm nũng của cô gái vẫn còn văng vẳng bên tai, điều kỳ diệu chính là mặc dù cô không hiểu tiếng Nhật, nhưng khi hồi tưởng lại lại có thể hiểu sang tiếng Trung một cách lưu loát.

“Cha ơi, nhanh lên…”

“Tuyệt vời, thật thoải mái…”

“Cha ơi…”

“Cha ơi…”

Mạnh Vãn Ca bụng dưới co rút, bất giác thở dài: “Cha…”