Chớp mắt đã bắt đầu mùa đông.
Cuối năm, Doãn Tuyển bận tối mắt tối mũi, năm nay tết âm lịch tới sớm, tháng mười hai các công ty lớn bắt đầu nhao nhao tranh nhau tổ chức tiệc cuối năm, sự kiện của các công ty con dưới trướng Kinh Duệ cũng đủ khiến anh bận đến mức chân không chạm đất, còn phải dành thời gian tham gia một ít sự kiện của đối tác thương mại quan trọng.
Đêm Giáng sinh này Doãn Tuyển liên tục chạy ba nơi, cuối cùng nhận lời mời của một nhà cung cấp vật liệu xây dựng đến Đường Triều tham gia tiệc cuối năm.
Đường Triều là trung tâm giải trí cao cấp lớn nhất Hàn Thành, ăn uống vui chơi đủ các thể loại, tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng bao trọn phòng khiêu vũ lớn của Đường Triều, thức ăn tự chọn, toàn bộ quá trình có dàn nhạc trợ hứng, mấy trăm nhân viên tụ tập cùng một chỗ khiêu vũ ca hát uống rượu mua vui, rất giống tiệc liên hoan.
Doãn Tuyển đến muộn, ở phân đoạn rút thưởng hào phóng quyên góp hai khoản mười vạn đồng tiền mặt cùng một chiếc xe mini, không khí hiện trường được đẩy tới cao trào nhất.
Hôm sau vừa vặn là ngày nghỉ, các nhân viên cũng chơi đến tận hứng, xem ra thâu đêm suốt sáng cũng không phải không có khả năng.
Doãn Tuyển đứng dậy cáo từ vào khoảng mười một giờ rưỡi, ông chủ tự mình đưa anh đến đại sảnh, hai người vừa đi vừa hàn huyên chút công việc hợp tác, lúc đi qua hành lang đi toilet, đột nhiên nghe thấy một tiếng cô gái nũng nịu: "Cút ngay!"
Doãn Tuyển nghe cảm thấy có chút quen tai, nhưng cũng không phân tâm để ý tới, Lâm tổng bên cạnh ngược lại nhiệt tình ngừng lại, nhìn sang bên kia, tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân bỗng nhiên nổi lên: "Hai thanh niên kia thoạt nhìn giống như là uống say rồi, cậu nói chúng ta có nên đi giúp cô gái kia hay không?"
Doãn Tuyển muốn nói không cần, loại hội quán cao cấp này, cô chỉ cần hơi cao giọng hô một tiếng sẽ có bảo vệ tới xử lý, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng thở dài kinh diễm của Lâm tổng: "Ôi! Cô gái kia lớn lên trông giống con lai."
Chính là hai chữ "Con lai" này khiến Doãn Tuyển theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt một cái, hành lang không tính là sâu, có thể nhìn thấy rõ ràng cô gái kia mặc trang phục Giáng Sinh kiểu rời, áo eo ngắn bó sát người bao quanh bộ ngực khéo léo mượt mà, lộ ra eo mỏng nhỏ đến mức không thể nắm chặt, bên dưới là chiếc váy xòe ngắn sợi lông cùng tất tất chân màu xanh nhạt.
Ngắn ngủi không đến ba giây Doãn Tuyển liền thu hồi tầm mắt, ánh mắt đảo qua vòng tay bạch kim hình chữ thập trên cổ tay cô gái bị bắt mới hơi dừng lại, lần thứ hai xoay qua cẩn thận nghiên cứu sườn mặt của cô, mi tâm lập tức nhíu lại, không đợi Lâm tổng phản ứng, chân dài sải bước đi qua, kéo hai người đàn ông trẻ tuổi rõ ràng say không nhẹ ra, một hơi đẩy vào vách tường.
Mạnh Vãn Ca ngưng ở cổ họng câu thứ hai "Cút" còn chưa có ra khỏi miệng, đuôi mắt liếc thấy có người thứ ba tới gần, còn tưởng rằng là đồng bọn của hai tên quỷ say, lập tức liếc mắt trừng qua, còn không có thấy rõ là ai, hai người đang lôi kéo cô đã bị đánh ngã xuống đất, khi thấy rõ người tới, nhất thời cứng người tại chỗ.
Bảo vệ nghe được động tĩnh lại đây kiểm tra, Doãn Tuyển đơn giản dặn dò vài câu, bảo vệ vội vàng xin lỗi, trực tiếp khiêng hai vị khách thất thố trở về phòng bao.
Lâm tổng cũng đi theo tới hỏi một câu: "Doãn đổng, đây là?"
"Đứa nhỏ trong nhà lén chạy ra ngoài chơi," Doãn Tuyển nhếch môi, "Ngài lên lầu trước đi, không cần tiễn."
"Như vậy... Vậy, tôi về trước đây." Nghe Doãn Tuyển nói như vậy, Lâm tổng có tò mò cũng không thể không biết xấu hổ ở lại xem kịch, ba bước quay đầu lại đi vào thang máy.
Đối nhân xử thế cũng xong, Doãn Tuyển quay lại nhìn gò má hơi đỏ của cô, nhíu mày: "Uống rượu?"
Mạnh Vãn Ca hai tay ôm người, không quan tâm ngẩng lên: "Phải thì sao?"
Động tác của cô khiến khe rãnh giữa cổ áo đè ép càng thêm chặt chẽ, rõ ràng tinh tế lộ ra, da thịt trẻ tuổi đẫy đà, trắng trẻo nhẵn nhụi, dưới ánh đèn vàng giống như dầu tươi thuần hậu, trắng đến không tỳ vết.
Doãn Tuyển dời tầm mắt, không khỏi bực bội một trận, "Đi mặc áo khoác ngoài vào, theo cha về nhà."
Mạnh Vãn Ca bĩu môi, buồn bực: "Con không về!"
Doãn Tuyển trầm giọng: "Con định cả đời không về nhà?"
"Trở về làm cái gì?"
Mạnh Vãn Ca mỉa mai ngược lại, rượu từ trong dạ dày bốc lên, hỗn hợp chua xót kí©h thí©ɧ nước mắt của cô, cô dồn hết sức lực mới ức chế được run rẩy,
"Con không trở về không phải hợp ý các người sao? Dù sao các người cũng muốn đưa con đi thật xa, tốt nhất vĩnh viễn không nhìn thấy."
Mạnh Vãn Ca không muốn khóc, cô thật sự không muốn rơi lệ trước mặt Doãn Tuyển nữa, khiến anh cho rằng mình đang lấy nước mắt giả vờ đáng thương, cô mới không cần tỏ vẻ hèn mọn như vậy. Anh không trách cô, cô càng không thể trách anh, trên đời này cho dù là máu mủ ruột thịt, làm cha mẹ dù sao cũng không phải không thể sống thiếu con mình, nhưng cô lại càng không cần anh dùng sự đồng tình để thay thế tình thương.
Doãn Tuyển chỉ cảm thấy đều là những lời tức giận của trẻ con, anh nhắm mắt, có chút mệt mỏi hỏi: "Con còn muốn làm loạn tới khi nào?"
Mạnh Vãn Ca nghe vậy sắc mặt đột biến, không thèm nhìn anh, vung tay bỏ đi.
Doãn Tuyển tiến lên chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Buông ra!"
Mạnh Vãn Ca liều mạng xoay tay muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng ngón tay anh giống như sắt nung không hề nhúc nhích, cô vỗ cánh tay rắn chắc của anh thét chói tai:
"Cha buông con ra! Ai cần cha quản con? Buông ra! Buông ra! Con chết cũng không phải việc của cha!"
Động tĩnh lớn như vậy đã sớm thu hút không ít sự chú ý của bảo an cùng bồi bàn, nếu không phải ngại địa vị của Doãn Tuyển, chỉ sợ sớm có người tới ngăn lại. Doãn Tuyển mặt trầm trọng, không thể nhịn được nữa ôm eo Mạnh Vãn Ca nửa kéo nửa ôm đi về phía cửa sảnh, ngẩng cao giọng nói: "Lấy áo khoác của tôi ra!"
Người gác cổng thông minh, đã sớm cầm áo khoác của Doãn Tuyển chờ một bên, nghe được chỉ thị lập tức chạy tới hai tay dâng lên.
Mạnh Vãn Ca hoàn toàn không để ý đến hình tượng giãy dụa mãnh liệt trong lòng anh, một bên lấy tay bẻ bàn tay anh đang giữ trên lưng mình, một bên lắc lư, nhưng lại không có nửa nửa phần tác dụng, Doãn Tuyển cầm áo khoác ngoài qua ôm chặt lấy cô, sau đó không cố kỵ bế cả người lên, trực tiếp đi về phía Bentley đang chờ ở khu đưa đón.
O