Chương 18: Tảo mộ

Ngày hôm sau Mạnh Vãn Ca tỉnh dậy rất sớm, thừa dịp Doãn Đồng ngủ say, lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu thay quần áo, để lại tờ giấy liền ra cửa.

Mua ba bó hoa trên chợ sáng, đón xe đến nghĩa trang công cộng.

Đoạn đường này Mạnh Vãn Ca đã đi vô số lần trong hơn mười năm qua, ban đầu cô cùng ông bà ngoại quét mộ Mạnh Hải Âm, sau đó cùng bà ngoại quét mộ ông ngoại và Mạnh Hải Âm, bây giờ chỉ còn lại một mình cô, quét mộ cho ba người.

Ông ngoại và bà ngoại kết hôn muộn, năm đó ông ngoại là du học sinh đầu tiên trong nước, khi học tiến sĩ ở Đức thì quen biết yêu nhau với bà ngoại, sau khi hai người lấy được học vị mới cùng nhau về nước thành hôn, nhưng đứa nhỏ vẫn không đến, hai người trông mong nửa đời người mới giống như kỳ tích sinh được đứa con độc nhất Mạnh Hải Âm này. Sinh ra trong thời kỳ chiến loạn, ông ngoại là cô nhi thời đại đó cũng không hiếm gặp, Mạnh Hải Âm sinh ra không chỉ tuổi ông đã cao, cô cũng là giọt máu duy nhất của ông ngoại, bọn họ bọn họ đặt con gái trong mắt hết mực yêu quý, ngậm thì sợ tan, bế thì sợ ngã, muốn những vì sao không để cho mặt trăng, có ai từng nghĩ duyên phận cha con lại ngắn ngủi không đến hai mươi năm.

Con gái rượu đột nhiên qua đời là đau xót cả đời hai cụ lão đều không thể xóa bỏ, khoảng thời gian cuối cùng bà ngoại còn sống đã không nhận ra nhiều người, thấy bà luôn lầm tưởng cô là người mẹ hồng nhan bạc mệnh của mình, cho đến lúc hấp hối bên miệng vẫn nhớ hai chữ "Âm Âm".

Mạnh Vãn Ca tiếp nhận tất cả yêu thương cùng hy vọng, ngâm mình trong bình mật lớn lên, bọn họ cho cô luôn là những thứ tốt nhất, đứa trẻ khác có cô cũng có, cô có đứa trẻ khác chưa chắc đã có. Những đứa trẻ xung quanh một mặt cười nhạo cô là cô nhi không cha không mẹ, một mặt lại hâm mộ cuộc sống giàu có của cô, dần dần lớn lên trong hai loại ánh mắt mâu thuẫn sáng loáng hâm mộ cùng khinh thường, cô chưa bao giờ cảm thấy gia đình mình cùng người khác có gì khác biệt. Cho đến ngày họp phụ huynh đầu tiên của năm nhất tiểu học, trong đám phụ huynh trẻ tuổi, thấy được ông bà ngoại tóc bạc đầu, cô mới chính thức ý thức được chuyện tử vong cách cô gần hơn những người khác. Có lẽ từ lúc đó trở đi, cô bắt đầu sợ hãi chuyện "tử vong" này.

Khoảng thời gian đó cô thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy khóc lóc, bà ngoại luôn nằm bên cạnh vỗ lưng cô, dùng giọng Trung có khẩu âm kỳ quái trấn an cô: "Bà ngoại ở đây... Bà ngoại ở đây..." Sau đó nhẹ nhàng hát một bài dân ca Đức dỗ cô ngủ.

Từ nhỏ đến lớn, bà ngoại luôn không ngại ngùng gì nhắc tới Mạnh Hải Âm, nói sự tích từ nhỏ đến lớn của cô, nói cô tươi đẹp sáng sủa, cũng nói cô tùy hứng mình, khi nói đến những thứ này ánh mắt màu xanh xám của bà ngoại luôn sáng hơn bình thường vài phần, đáy mắt bởi vì lão hóa mà giăng kín mây mù phảng phất đều tiêu tán hầu như không còn. Nhưng chữ "cha" này thủy chung chưa từng xuất hiện trong đề tài của bọn họ.

Cũng là khi đó, lần đầu tiên cô mở miệng hỏi: "Ba của con đâu?"

Trước kia nhìn ông bà ngoại biểu lộ nhớ nhung và yêu thương Mạnh Hải Âm, còn tưởng rằng cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, sau khi đi tới bên cạnh Doãn Tuyển, mới hiểu được hình thái huyết thống thân tình trên đời nhiều biết bao, ông bà ngoại và Mạnh Hải Âm là một loại, Doãn Tuyển và cô cũng là một loại, đại khái tình thân vẫn phải xem duyên phận sâu hay nông.

Cuộc đối thoại với Doãn Tuyển mấy ngày trước, Mạnh Vãn Ca vẫn không muốn nhìn lại, hoặc là nói không dám nhìn lại, kỳ thật cho dù là cô bây giờ, sao có thể thật sự đối mặt với Doãn Tuyển không sợ hãi như Doãn Đồng nghĩ?

Cô sợ, từ mười tuổi năm ấy lần đầu tiên nhìn thấy anh liền sợ, khi còn bé sợ sự trầm lặng lạnh lùng trên người anh, sau khi lớn lên sợ hãi lại đâu chỉ sợ hãi những bề nổi kia. Ngày đó cô xúc động đứng lên như vậy, trong nháy mắt mở miệng cô liền giật mình nhận ra mình không có dũng khí gánh vác hậu quả của nó, cuối cùng anh nhẹ nhàng buông tha khiến cô gần như chạy trối chết.

Tình cảm của cô đối với Doãn Tuyển phức tạp lại tràn ngập mâu thuẫn biết bao, anh đối với cô lạnh lùng không quan tâm, sơ ý cùng sơ sẩy đều làm cô vô cùng tức giận khổ sở, nhưng vẫn như cũ không trở ngại khát vọng ỷ lại vào anh của cô. Đây có lẽ là loại bản năng của sinh vật, giống như chim non gần tổ, dù sao trên thế giới này cô chỉ còn lại duy nhất một người thân ruột thịt là anh.

Đến nghĩa trang công cộng, trả tiền xuống xe, cô ôm ba bó hoa dọc theo bậc thang đi lên, tìm được vị trí quen thuộc, lần lượt đặt bó hoa trước ba ngôi mộ gần đó.

Mạnh Hải Âm sau khi chết hai ông bà cụ liền mua đất mộ của mình chung một chỗ, bọn họ ngay cả chết cũng còn không yên lòng, sợ con gái cô đơn. Cô nhớ có một năm tảo mộ, ông ngoại chỉ vào hai ngôi mộ trống bên cạnh nói cho cô biết, chờ sau này ông và bà ngoại chết liền chôn cất bọn họ ở chỗ này, lúc ấy cô còn tức giận hỏi ông ngoại vì sao không mua vị trí của cô, vậy sau khi cô chết phải ngủ ở nơi nào?

Cô luôn cho rằng bọn họ phải vĩnh viễn ở bên nhau, lớn lên mới phát hiện thứ không giữ được cuối cùng cũng không giữ được, cuối cùng bọn họ vẫn để cô một mình lẻ loi độc hành trên đời này.

Nhìn khuôn mặt từ ái của ông bà ngoại trên bia mộ, cô giơ tay lên nhìn: "Con sống rất tốt, hai người không cần lo lắng.”