Chương 17: Quê hương

Mang theo tâm trạng trốn tránh, ngày hôm sau Mạnh Vãn Ca đã đồng ý đề nghị của Doãn Đồng, trong vòng vài ngày hoàn thành hết bài tập hè, thu dọn hành lý cùng Doãn Đồng đáp máy bay xuôi nam.

Khí hậu thành phố K ẩm ướt nóng bức, ra khỏi sân bay một luồng khí nóng phả lên mặt, như bước vào phòng xông hơi, ngay cả Mạnh Vãn Ca từ nhỏ lớn lên ở chỗ này cũng không khỏi nhíu mày, cô quay đầu nhìn Doãn Đồng, người đằng sau tuy rằng đổ mồ hôi, may mắn là cũng không oán giận một câu, hai người vội vàng nhảy lên taxi, bật điều hòa lên mới thở phào nhẹ nhõm.

Doãn Đồng nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, hỏi đông hỏi tây, bác tài xế hăng hái ngang nhiên cùng cô tán gẫu đến tận đích.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vãn Ca trở lại thành phố này sau khi bà ngoại qua đời, chỉ mới hai năm, cảnh sắc bên đường dường như đã khác xa so với trong trí nhớ của cô.

Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư cũ thoáng đãng ở trung tâm thành phố, không lớn không nhỏ, có ba phòng ngủ hai phòng khách. Từ sau khi bà ngoại trúng gió, căn nhà gần như chưa từng có người ở, lúc trước bởi vì bà ngoại không muốn rời khỏi thành phố K, cuộc sống lại không thể tự lo liệu, hàng năm Mạnh Vãn Ca nghỉ đông và hè trở về cũng chỉ có thể cùng bà lão ở viện an dưỡng.

Vào nhà, Mạnh Vãn Ca đi xung quanh một vòng, mở cửa sổ từng phòng ra thông gió. Doãn Đồng đi theo vào thư phòng, nhìn thấy mấy giá sách cao ngất thẳng tắp không khỏi líu lưỡi, "Làm sao có nhiều sách như vậy?"

Mặc dù định kỳ có người dọn dẹp, thời gian lâu dài khó tránh khỏi bụi bặm, Mạnh Vãn Ca vắt khăn lau bàn, "Ừ, có lẽ có liên quan đến công việc trước kia của bọn họ."

Doãn Đồng tò mò: "Trước kia bọn họ làm gì?"

Mạnh Vãn Ca thuận miệng nói: "Giáo sư đại học."

"Giáo sư đại học, cả hai?"

"Ừ."

"Người có văn hóa cả!" Doãn Đồng lắc đầu cảm thán, "Dạy ở trường nào?"

"Hàn Đại.”

"Hàn Đại? Đại học Hàn Thành!" Doãn Đồng trừng to mắt lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, anh hai cùng cha mẹ con không chừng chính là quen biết ở Hàn Thành.”

Mạnh Vãn Ca hàm hồ nói: "Đại khái vậy."

Doãn Đồng tò mò nhìn đông nhìn tây, trên một bức ảnh gia đình chỉ vào một cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu, tần suất xuất hiện rất cao hỏi: "Cô gái này là ai? Dáng dấp thật xinh đẹp.”

Mạnh Vãn Ca đi tới liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Mẹ con."

Doãn Đồng rất kinh ngạc: "Mẹ con lớn lên rất giống người ngoại quốc!"

Mạnh Vãn Ca giật giật khóe miệng: "Bà ấy vốn là con lai."

Doãn Đồng so sánh Mạnh Vãn Ca với ảnh chụp nửa ngày, đưa ra kết luận: "Bộ dạng hai người không giống chút nào, cô cảm thấy con càng đẹp hơn, chẳng lẽ con là giống cha?"

"Vậy thì càng không giống." Mạnh Vãn Ca hừ nói, khi còn bé cô cũng cho rằng mình đại khái giống cha, cho đến khi nhìn thấy Doãn Tuyển cô mới phát hiện, so với Mạnh Hải Âm, cô càng không giống Doãn Tuyển.

"Sao không có ảnh của cha con?"

Mạnh Vãn Ca trầm mặc giây lát, nói: "Ở đây không có ảnh của ông ấy, lúc con sinh ra ông ấy đã không ở bên cạnh."

Doãn Đồng cho rằng "không ở đây" là chỉ đã chết, không khỏi bóp cổ tay: "Chậc, cha con nhất định là một anh chàng đẹp trai! Thật muốn nhìn xem bộ dáng của ông ấy ra sao."

Mạnh Vãn Ca thầm nghĩ: "Không phải cô từ nhỏ tới lớn đã thấy rồi sao?"

Ở nhà cũ một lát, Mạnh Vãn Ca nói với Doãn Đồng: "Chúng ta đến khách sạn đi."

Doãn Đồng hỏi: "Vì sao? Không phải con muốn ở đây sao?"

Mạnh Vãn Ca đúng là muốn ở lại, phòng cũ mấy chục năm tuy rằng giữ gìn tốt, nhưng nhiều năm không có người, dù thế nào cũng không giấu được mùi mục nát cũ kỹ trong phòng, cô sợ Doãn Đồng không quen, "Lâu lắm không có người ở, không khí không tốt lắm."

"Có sao? Cô thấy rất sạch sẽ, hít thở một lát là được rồi."

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Doãn Đồng hai người vẫn ở lại.

Bữa tối ăn ở một nhà hàng cũ gần đó, là cửa hàng Mạnh Vãn Ca thường ghé thăm lúc nhỏ, cô có chút chờ mong, vào miệng lại thất vọng, nhưng cũng không có cách nào phân biệt rõ là do cô thay đổi hay là khẩu vị chủ quán thay đổi, nhìn ra được Doãn Đồng ăn cũng không quen, bởi vậy hai người qua loa kết thúc bữa ăn này.”

Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn Ca dẫn Doãn Đồng đi dạo một vòng trong nội thành, giống như cô đã nói trước đó, thành phố K thật sự không có gì thú vị, nếu không mang theo lăng kính của thời thơ ấu, chỉ sợ cô cũng không ở được một phút, vì vậy cũng sớm trở về nhà.

Buổi tối Doãn Đồng tắm xong ngồi phịch trên giường lướt điện thoại, chờ Mạnh Vãn Ca cũng tắm xong đi ra, lập tức đến bên cạnh cô hỏi: "Có phải con cãi nhau với anh hai rồi không?"

Tay lau tóc của Mạnh Vãn Ca hơi cứng lại, sau đó lại như không có việc gì hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

"Vừa rồi anh hai gọi điện thoại cho cô." Doãn Đồng rung đùi đắc ý, vẻ mặt gia môn bất hạnh: "Chậc chậc chậc, Mạnh Vãn Ca, lá gan rất lớn nha, về nhà ngoại cũng không thông báo cho phụ huynh?"

Trầm mặc một lát, Mạnh Vãn Ca không nhịn được hỏi: "Ông ấy nói gì?"

"Hỏi con có ở chung một chỗ với cô không."

"Chỉ như vậy? "Mạnh Vãn Ca nhướng mày: "Cô nói thế nào?"

"Cô đây đương nhiên là có gì nói đấy không giấu diếm, cũng không nói mập mờ." Doãn Đồng luôn luôn sợ hãi vị anh hai này, không khoa trương mà nói, cô cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới hẳn là cũng sợ anh. Đường nét Doãn Tuyển rất sắc, sống mũi cao thẳng, cả người như được rìu đυ.c đao khắc ra, nhìn qua đặc biệt lạnh lùng, hơn nữa trời sinh tính mạnh mẽ, sau khi làm gia chủ lại gần như trở nên chuyên chế độc tài, vài năm qua uy danh càng thêm nặng, cho dù nhìn thẳng không mang theo cảm xúc gì cũng đủ để khiến cho người ta nhìn mà sợ, người bên cạnh ít khi không sợ anh, nếu như anh trầm mặt, thậm chí ngay cả bề trên, các chú bác cũng phải kiêng kị ba phần.

Nhưng cô phát hiện Mạnh Vãn Ca hình như không sợ Doãn Tuyển.

Lúc Mạnh Vãn Ca mới được mang về nhà lớn, trong nhà bởi vì vấn đề thừa kế mà ầm ĩ, người Doãn gia phần lớn đều làm như không thấy sự tồn tại của cô, ngay cả giả vờ đối tốt cũng lười phí công. Doãn Đồng chịu ảnh hưởng của cha mẹ, đối với cô mặc dù không có ác ý, nhưng cũng là đứng xa mà nhìn. Sau đó cũng bởi vì mang theo chút sự bội phục như vậy, cô mới có thể cùng Mạnh Vãn Ca càng tiếp xúc càng gần.

Mạnh Vãn Ca cười lạnh: "Cô cứ tiếp tục làm chó liếʍ giày của ông ấy đi."

Doãn Đồng lão không biết xấu hổ hai tay chống nạnh: "Cô liếʍ cô kiêu ngạo, người khác muốn cũng liếʍ không tới!"

Không có tiền đồ!