Rất ít người biết Mạnh Vãn Ca thật ra là con ruột của Doãn Tuyển.
Cánh rừng lớn chim gì cũng có, nhà cao cửa rộng cũng không thiếu bí mật.
Sự tồn tại của Mạnh Vãn Ca trong dòng họ thân thích tuy không phải là bí mật gì, nhưng không ai nghĩ đến anh dám quang minh chính đại nuôi con riêng bên người.
Phải biết rằng, con hoang ở Doãn gia là điều tối kỵ.
Việc này là nhờ ông cụ lớn của Doãn gia - cũng chính là người cha tệ bạc Doãn Chấn của Doãn Kinh. Doãn Chấn lúc còn trẻ chính là một tên phong lưu, sau khi kết hôn cũng chưa chơi bời gì quá giới hạn. Ai ngờ năm Doãn Kinh mười bốn tuổi, Doãn Chấn đột nhiên mê luyến một quả phụ, sau khi hai người sinh con ngoài ý muốn, vì muốn cho đứa con danh phận, không để ý người nhà phản đối đã bỏ vợ cưới người khác, vợ cả là Phùng thị bị đuổi ra khỏi cửa, lại không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, chỉ có thể mang theo Doãn Kinh cực khổ sống qua ngày, năm gần năm mươi tuổi thì oán hận mà chết.
Nói đến tuy là chút chuyện hạt vừng nát thóc, nhưng Doãn Kinh cả đời không cách nào quên đi đau đớn. Có một lần bác cả Doãn Tuyển là Doãn Thành ở bên ngoài nuôi tình nhân, sau đó mang thai, làm loạn đến nhà lớn đòi danh phận, Doãn Kinh tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi, ngay lập tức kêu luật sư muốn xóa tên Doãn Thành khỏi danh sách người thừa kế, sợ tới mức cả nhà vừa khóc vừa cầu xin, Doãn Thành quỳ trên mặt đất cam đoan sẽ phá đứa nhỏ mới thuyết phục được ông cụ dừng tay buông tha, từng có một lần như vậy, nam đinh Doãn gia dù chơi bời sau lưng hung dữ hơn nữa cũng không có gan gây ra án mạng ở bên ngoài.
Tuy nhiên Doãn Tuyển chưa kết hôn, chuyện không thể đánh đồng, nhưng trong mắt Hà Chiêu Nghi, tính nghiêm trọng chỉ có quá chứ không bằng.
Dù sao khi đứa bé ra đời, anh thậm chí mới vừa tròn mười bảy tuổi.
Mẹ đẻ của Mạnh Vãn Ca là Mạnh Hải Âm, là bạn học trung học của Doãn Tuyển. Phổ thông anh nhảy lớp, nhớ lại thời gian học cùng lớp một năm đó kỳ thật cũng chưa từng nói qua mấy câu, nhưng ai cũng nhìn ra được cô có hảo cảm với Doãn Tuyển.
Mạnh Hải Âm là con lai Trung Đức, đâu chỉ xinh đẹp mà thôi, da trắng mỹ mạo, phóng khoáng tùy hứng, đi đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, nhưng hết lần này tới lần khác cô chỉ coi trọng Doãn Tuyển. Lúc ấy Doãn Tuyển đã sớm chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ đi Mỹ, cũng không có ý trêu chọc, nhưng mà đêm đó, dưới sự chủ động trêu chọc của Mạnh Hải Âm, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Đêm đó mấy bạn học muốn ra nước ngoài trong lớp đều bị chuốc rượu, Doãn Tuyển cũng không ngoại lệ, nhưng thông cảm anh còn vị thành niên, cũng không ai xuống tay chuốc rượu quá đà. Lúc tan cuộc đại khái so với hơi say một chút, vốn là muốn bắt xe đi, trước khi đóng cửa Mạnh Hải Âm lại chen lên xe, muốn cậu tiễn một đoạn đường.
Doãn Tuyển không có lý do gì cự tuyệt, kết quả cửa vừa đóng, Mạnh Hải Âm liền hôn lên.
Ngày hôm đó, cả hai đều không về nhà.
Doãn Tuyển cho rằng đây chỉ là một lần anh tình tôi nguyện say rượu làm loạn, sau khi tỉnh rượu đường ai nấy đi, nào ngờ mấy tháng sau cô lại gọi điện thoại xuyên đại dương, nói cho anh biết anh đã làm cha.
Anh còn tưởng cô đang nói đùa, rất bình tĩnh nói: "Anh đã làm tốt biện pháp bảo vệ, bαo ©αo sυ cũng là em chuẩn bị, nhớ không?"
Mạnh Hải Âm lại giống như không thèm để ý: "Bαo ©αo sυ cũng không phải lần nào cũng an toàn, ai biết anh lợi hại như vậy, một lần đã trúng thưởng.”
Doãn Tuyển hỏi cô định làm gì, cô lập tức bật cười: "Đương nhiên là sinh ra rồi, đã hơn năm tháng rồi. Nhưng mà em cũng không lộ bụng, còn chưa có ai nhìn ra đâu.”
“Mạnh Hải Âm, em không sợ sao?”
Mặc cho anh nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra vì sao mới mười tám mười chín tuổi Mạnh Hải Âm lại điên cuồng đến tính toán vụиɠ ŧяộʍ sinh cho anh một đứa bé.
“Sinh không ra em mới phải sợ, anh có biết ba mẹ em cố gắng bao lâu mới có em không? em cũng không muốn lớn tuổi mới sinh con, sinh sớm một chút không phải rất tốt sao? Về sau đứa bé này sinh ra muốn gọi anh là cha, gọi em là mẹ, có phải rất thần kỳ hay không?"
Nhưng cuối cùng Doãn Tuyển cũng không biết rõ cô rốt cuộc vì sao làm vậy, sau cuộc điện thoại kia không đến một tháng Mạnh Hải Âm xảy ra tai nạn xe cộ chết ở trên bàn phẫu thuật, đứa bé là mổ bụng khẩn cấp lấy ra, khó khăn lắm mới chỉ được hai mươi sáu tuần tuổi, thể trọng không đủ, so với một con mèo con không lớn hơn bao nhiêu.
Hà Chiêu Nghi Tinh lo lắng lặng lẽ kiểm tra DNA cho đứa bé, không đợi báo cáo giám định có kết quả, cha mẹ Mạnh Hải Âm lại nhỏ giọng không nói mang theo đứa bé biến mất.
Từ đó về sau Hà Chiêu Nghi vẫn giữ kín chuyện này, không nhắc tới chuyện này nữa, giống như đứa bé này chưa bao giờ tồn tại. Mãi đến hai năm sau khi cha Mạnh qua đời, mẹ Mạnh trúng gió nhập viện, sợ mình không biết khi nào sẽ gần đất xa trời, khiến đứa nhỏ thành cô nhi, mới vội vàng trằn trọc liên lạc với Doãn Tuyển.
Chuyện cách mười năm, anh cuối cùng mới gặp được bé gái này.
Anh từng cho rằng anh vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy đứa bé này, quanh đi quẩn lại, vận mệnh cuối cùng vẫn đưa cô trở về bên cạnh anh.