Chương 4

Sáu năm trước, thư ký thành ủy đương nhiệm Tống Khánh Niên chủ trì hạng mục đang phát triển của khu, kết quả cuối cùng không thành công. GDP của tỉnh G thua một tỉnh khác có kinh tế mạnh hơn, đến giờ vẫn không xoay chuyển được.

Sự suy thoái kinh tế ở Dật thành và sự chỉ trích môi trường đầu tư hoàn toàn không ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của Tống Khánh Niên, ông ta để lại một mớ hỗn độn cho người được điều đến từ tỉnh khác là Lý Hướng Quang.

Lý Hướng Quang luôn làm việc tích cực và quyết đoán, không chịu đựng được việc Dật thành ngày càng đi xuống, muốn cải cách khu Hoài Lâm thành bước đột phá mới về kinh tế.

Nhưng trên không hỗ trợ, dưới không phối hợp, bên ngoài không còn tin tưởng Dật thành nữa, chỉ một mình Lý Hướng Quang thì khó làm gì được, khu Hoài Lâm không có chút tiến triển nào.

Trong một cuộc họp biểu dương cán bộ, Lý Hướng Quang chú ý đến Cố Trăn, là người xuất chúng nổi bật trong đám người, tuổi còn trẻ và khá điềm tĩnh.

Đêm đó anh ta đọc qua tư liệu cụ thể của anh, tốt nghiệp cử nhân kinh tế tại trường đại học A, là nhân tài có tố chất cao và chuyên nghiệp, xuất phát điểm không thấp, nhanh chóng trở thành phó huyện trưởng ở Dật thành, trong ba tháng đã giải quyết hết mấy món nợ khó đòi ở ngân hàng Huyện An. Quan trọng hơn là, những ý tưởng khai thác khu Hoài Lâm được Cố Trăn trình bày trong buổi họp báo luận văn

Lý Hướng Quang rất ghét sự lười biếng của chính quyền Dật thành, anh ta dùng người không theo bất kỳ khuôn mẫu nào, nhanh chóng quyết định điều Cố Trăn đến khu Hoài Lâm. Anh trông giống người hướng nội nhưng thủ đoạn dứt khoát, làm việc bình tĩnh và có chí tiến thủ, còn có tài lãnh đạo, nên được Lý Hướng Quang đề bạt giao trách nhiệm này cho anh.

Đừng trách tại sao Lý Hướng Quang không xem trọng Lữ Đức Chính, ngoài việc nịnh bợ cấp trên rồi bắt nạt cấp dưới thì anh ta không còn sở trường nào khác. Chỉ biết ăn chơi, nói mãi vẫn không ngấm được gì. Trước đây khi hạng mục dự án của khu Hoài Lâm được đưa ra, không một ai xem trọng, Tống Khánh Niên càng gây khó dễ hơn.

Ai ngờ một công văn được gửi xuống từ trung ương, khu Hoài Lâm nằm trong danh sách các công trình xây dựng trọng điểm, trong vòng một đêm long trời lở đất, thành ‘tấc đất tấc vàng’. Tống Khánh Niên vì muốn chiếm một phần bánh béo bở này nên kiên quyết đưa Lữ Đức Chính vào ban lãnh đạo, cùng chịu trách nhiệm công việc với Cố Trăn.

Lữ Đức Chính cười cười, cam đoan: “Tôi sẽ làm tốt.”

Xe chạy đi xa, anh ta tức giận đá vào hàng rào ở bãi đậu xe: “Lão già chết tiệt này”. Lý Hướng Quang hiếm khi tỏ thái độ vui vẻ với anh ta, Lữ Đức Chính căm tức trở lại sảnh tiệc, mấy người kỳ cựu dâng thuốc lá mời rượu làm tâm tình anh ta tốt hơn chút, anh đã quá quen với việc vừa đóng vai một cháu trai ngoan vừa đóng vai một đại gia.

Mạch Thành không để Mạch Mang Mang tiếp khách. Qua ba vòng rượu, bỗng xuất hiện một vị khách quý, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Mạch Mang Mang uống mấy ly nhỏ, bắt đầu cảm thấy hơi say, cô nhìn theo ánh mắt Tưởng Lê Ninh về phía lối đi nhỏ, bỗng sững sờ. Đêm nay cô gặp người mặc trang phục chỉnh tề nhiều không kể hết nhưng duy chỉ có anh, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của người khác, tài sắc nổi bật.

Cố Trăn bắt tay Mạch Thành: “Chúc mừng Mạch tổng”. Mạch Thành bắt tay anh: “Cảm ơn cậu đã đến dự, bí thư Cố.”

Lữ Đức Chính cười nói: “Tôi còn tưởng bí thư Cố không đến chứ. Mạch tổng, không có cậu ta, khu Hoài Lâm của ông không thể nào được thông qua, có phải nên kính cậu ta một ly rượu không?”

“Đương nhiên rồi.”

Phục vụ rót cho Mạch Thành một ly rượu đỏ, Lữ Đức Chính ngăn lại: “Ai lại uống rượu đỏ, tôi không thích thế, phải uống rượu trắng mới có thành ý.”

Lữ Đức Chính đích thân rót đầy rượu trắng vào ly, mấy người ở đây nghe ra ẩn ý tức khắc hiểu được, có lẽ thị trưởng Lữ không phải đang nói về rượu.

Lý Hướng Quang uy nghiêm, Lữ Đức Chính ngạo mạn, nhưng Cố Trăn hoàn toàn khác hai người, không lộ tài năng, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, thậm chí còn không có kiểu cách của quan chức. Nghe thế anh chỉ lạnh nhạt quét mắt một vòng, nhưng Mạch Thành lại cảm giác như cả trong lẫn ngoài của mình đều bị phơi bày ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đều là hạng người không dễ đối phó.

Mạch Thành cười khổ, ông không thông qua Lữ Đức Chính đã lấy được mảnh đất này, chưa đủ thỏa mãn cậu ta, đây rõ ràng là một hình phạt nhỏ nhưng mang lời cảnh cáo lớn. Uống một ly rượu trắng nồng độ cao vào bụng chắc chắn không thể chịu nổi.

Không phải chuyện quan trọng, Cố Trăn vẫn lạnh nhạt hờ hững, không có ý can thiệp vào quyết định này, Mạch Thành định uống, nhưng Mạch Mang Mang đã bước lên cầm lấy ly rượu từ tay ông.

Đám người thì thầm bàn tán, nhiều lời xì xào không tạo nên sóng gió nhưng lại tạo thành bức tường kiên cố ngăn cô lại. Mạch Mang Mang không hiểu uẩn khúc bên trong, chỉ biết mẹ cô từng nói: tháng trước Mạch Thành bị xuất huyết dạ dày, không thể uống nhiều rượu. Hơn nữa cấp dưới của ông cũng đang có mặt tại đây, khiến ông phải đổ mồ hôi trán, đáng thương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô nâng ly lên, đối mặt với Cố Trăn: “Tôi thay mặt bố mời anh.”

Rượu trắng chảy vào cổ họng, vừa đắng lại chát, như ngọn lửa thiêu đốt kéo từ thực quản đến tận dạ dày, cô uống hết nửa ly, kiềm chế không sặc.

Lữ Đức Chính cười ha ha, tán thưởng: “Cô Mạch đúng là nữ trung hào kiệt, thừa kế được phong cách của Mạch tổng”. Cố Trăn nhàn nhạt nói: “Thị trưởng Lữ, đợi lát nữa tôi uống rượu với anh, tôi nhận thua trước.”

Lữ Đức Chính sững sờ, khó hiểu cao giọng hỏi: “Sao vậy?”

Người bên ngoài cười nói: “Cô Mạch không thua bất kỳ hảo hán nào, bí thư Cố không uống kém hơn cô Mạch được.”

Cố Trăn nâng khóe miệng: “Thị trưởng Lữ nổi tiếng tửu lượng tốt, uống thêm một ly với tôi sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Lữ Đức Chính sinh ra ở một tỉnh phía Bắc, nơi đó có văn hóa uống rượu khá phổ biến, sở thích của cuộc đời là cùng uống rượu với người khác, biến bàn nhậu thành chiến trường thứ hai, uống xong thì mọi người đều say chỉ có anh ta vẫn tỉnh, cảm giác như đạt được thành tựu nào đó.

“Nói như vậy, tôi làm sao dám rót rượu cho cậu, sợ người khác nói tôi cậy già lên mặt.” Lữ Đức Chính cười xấu hổ: “Tôi uống với cậu, vậy là công bằng.”

Phục vụ cầm ly rượu của Mang Mang.

Sau đó cô không tham dự nữa, nói chuyện với Tưởng Lê Ninh ở ngoài sảnh, rốt cuộc hiểu tại sao Tưởng Lê Dự lại làm cho bộ phận PR. Đối mặt với khuôn mặt ôn hòa của Cố Trăn, biết tiến biết lùi, nhiều người đã tới nâng ly mời rượu anh, nhất là khách nữ. Cô xử lý khéo léo, người không biết còn tưởng cô là thư ký của Cố Trăn. Tưởng Lê Ninh nói: “Trước đây em còn nghĩ chị gái em thích anh ta.”

Mạch Mang Mang không hỏi kỹ, rượu tác dụng chậm nhưng thấm nên trợ lý Vương phải đỡ cô vào phòng nghỉ ngơi. Cô dựa vào ghế salon bằng da, dạ dày cồn cào, không nôn ra được, đành chợp mắt một chút cho đỡ đau đầu, không ngờ lại ngủ quên mất.

Sau khi tỉnh dậy, cảm giác muốn nôn ngày càng dữ dội hơn, không kịp nhắm vào sọt rác thì Mạch Mang Mang đã nôn ra đầy đất, bộ lễ phục cũng không thể may mắn thoát khỏi, đuôi váy bị dính bẩn.

Trợ lý Vương đưa khăn nóng, sốt ruột hỏi: “Mạch tiểu thư, đã đỡ chưa?” Mạch Mang Mang vuốt ngực nói: “Khá hơn nhiều rồi. Bây giờ là mấy giờ?”

“12 giờ rưỡi.” Trợ lý Vương quan tâm nói: “Quần áo của cô đã bị bẩn, tôi tìm một căn phòng cho cô thay đồ nghỉ ngơi nhé?” Mạch Mang Mang gật đầu: “Cũng được.”

Quản lý nhận thẻ phòng, dẫn Mạch Mang Mang lên căn phòng cuối cùng ở tầng 40, mở cửa cho cô xong thì cúi người giang tay ra làm tư thế mời: “Mạch tiểu thư, mời.”

Mạch Mang Mang hoa mắt chóng mặt, cửa phòng đóng lại, chợt cô nhớ ra quản lý chưa đưa thẻ phòng cho mình, không mở được đèn, cô cũng chẳng còn sức đuổi theo nên quay lưng lại với giường, xõa tóc ra, tay vòng ra sau vai kéo khóa kéo xuống.

Rém cửa hé mở một nửa, ánh sáng tự nhiên chiếu vào, tựa như màu xanh của mây mờ. Sương mù bốc lên lâu đài mất hẳn, bóng sương mờ che khuất đám mây*.

(*Đây là hai câu thơ trong bài thơ Đạp sa hành của nhà thơ Tần Quán. Lời dịch trích từ thivien.net)

Cô giống như thay thế cho ánh trăng và sao sáng lạnh lẽo trên bầu trời, như đang dập dờn ẩn hiện trên lớp kính trong và màn nước, mông lung mờ ảo.

Tiếng chăn mền khẽ vang lên, có người trở mình xuống giường, Mạch Mang Mang giật mình, tay buông ra, váy dài sắp rơi xuống đất. Người nọ bất ngờ giữ chặt hai tay cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát sau lưng cô, giữ cho váy dài không rơi xuống.

Tiếng cười của anh nhẹ nhàng vang lên, tay kia tìm thấy khóa kéo bên eo cô, đầu ngón tay ấm áp từ từ kéo khóa lên. Khóa kéo được thiết kế khá đẹp và tinh tế, dừng lại bên phải trái tim cô.

“Cô Mạch.” Giọng nói trầm thấp của Cố Trăn vang lên bên tai: “Cô đi nhầm phòng rồi.”