Chương 3

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, căn phòng chìm vào bóng tối, rèm cửa trong căn nhà này thuộc loại dày ba lớp, khi kéo lại thì không còn phân biệt được là ngày hay đêm nữa, Mạch Mang Mang thích ngủ như thế.

Khoảng thời gian trước để chuẩn bị cho phòng thí nghiệm nên cô phải ở lại trường học, bận tối mắt tối mũi. Đến khi có thời gian rảnh thì lăn vô giường ngủ đến khi đủ mới thôi.

Cô vẫn còn buồn ngủ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô đi chân trần lấy sữa trong tủ lạnh ra tu cả bình, nước lạnh làm cô tỉnh táo được hơn đôi chút. Mở màn hình điện thoại lên, cô đã bỏ lỡ khá nhiều cuộc gọi từ Mạch Thành, nói chính xác hơn là có ba cuộc gọi của Mạch Thành, còn lại là từ trợ lý của ông.

Cô khá bận, ba cô cũng là người bận rộn nên hiếm khi gọi cho cô, ông đang bảo cô đến tiệc mừng khách sạn năm sao mới xây của tập đoàn. Quan hệ giữa Mạch Mang Mang và Mạch Thành không được tốt lắm, ba tháng chỉ về nhà ăn cơm một lần, lần này thực sự không thể từ chối được nên cô đồng ý.

“Không cần tới đón, con lên trường một lúc không biết mấy giờ mới xong. Gửi địa chỉ cho con tự đến cũng được.” Mạch Mang Mang nghiêng đầu, kẹp di động giữa cổ và vai, vừa nói chuyện vừa tìm quần áo treo trong tủ đồ, cô chọn một chiếc váy sơ mi sọc trắng đen, cũng không có bộ nào đẹp để chọn cả, quần áo của cô không nhiều mấy.

Khách sạn Tuyển Hằng và đại học G đều ở khu Hoài Lâm, lái xe mất mười lăm phút là đến, nhân viên lái xe của khách sạn mỉm cười, mở cửa cho cô. Khu Hoài Lâm là một thành phố cổ không mấy phát triển, Tuyển Hằng bất chợt mọc lên, trở thành tòa nhà kiến trúc có tiêu chí cao nhất trong toàn khu.

Thang máy đi thẳng lên tầng 30, cô gái tiếp tân bên ngoài sảnh tiệc lễ phép nói: “Mời cô đưa giấy mời.” Mạch Mang Mang chuẩn bị gọi cho trợ lý Vương, bên cạnh đã vang lên giọng nói thăm dò: “Chị Mang Mang.”

Mạch Mang Mang quay đầu, thì ra là chị em Tưởng gia, một người mặc bộ lễ phục màu đen, còn một người mặc màu trắng đang dò xét cô, em gái Tưởng Lê Ninh cười nói: “Đúng là chị rồi.”

Chị gái Tưởng Lê Dự mặt không chút biểu cảm. Cô ta và Mạch Mang Mang có khúc mắc, từ nhỏ cô ta đã cho rằng Mạch gia dựa vào Tưởng gia để đi lên, vậy nên cực kỳ khinh thường Mạch Mang Mang và cậu em trai ngây thơ của mình là thanh mai trúc mã.

Nếu nói Tưởng Lê Dự là loại người kiêu căng ngạo mạn, thì Mạch Mang Mang chính là kiểu người thích đi công kích loại người như cô ta, chẳng cần biết đó là ai. Kết là mỗi lần Tưởng Lê Dự đều thua cuộc, nhưng cũng may mắn là Mạch Mang Mang không giao du với đám con nhà giàu, từ nhỏ cô được học ở trường trung học truyền thống trọng điểm của tỉnh, mắt không thấy tâm không phiền.

Bây giờ cả hai đều đã ba mươi tuổi, trưởng thành cả rồi, Mạch Mang Mang khẽ cười: “Xin chào.”

Tưởng Lê Dự dường như không nghe thấy lời cô, ngoài mặt cười xã giao nhưng trong lòng tâm lặng như nước: “Không hổ quyết tâm đi theo con đường ‘học bá’ đến cùng, đúng là nhà khoa học.”

Mạch Mang Mang không dám nhận mình là nhà khoa học, Tưởng Lê Dự đã quá khen, cô cũng muốn đáp lại cho có lễ, nhưng lại không biết công việc của đối phương là gì.

Tưởng Lê Dự thay đổi sắc mặt, kết thúc cuộc trò chuyện ngay lập tức, cô ta đưa vé mời rồi yểu điệu đi vào. Dáng vẻ giống như chỉ có Mạch Mang Mang là đơn phương chú ý đến cô ta vậy.

Tưởng Lê Ninh nhỏ giọng bổ sung: “Chị em làm ở bộ phận PR của Tưởng thị.” Mạch Mang Mang ‘ồ’ một tiếng: “Với tính cách của cô ta cũng làm quan hệ xã hội được nữa cơ à.”

Trợ lý Vương đưa Mạch Mang Mang lên lầu thay quần áo, Mạch Thành chuẩn bị chu toàn tất mọi thứ, đến cả lễ phục cho cô cũng vậy, váy dài bằng sa tanh mỏng, điểm xuyến lấp lánh xen lẫn màu xanh đậm, đoan trang và nhã nhặn. Mạch Mang Mang không thể không thừa nhận rằng gu thẩm mỹ của ba mình ngày càng thăng hạng, không như trước đây chỉ biết khoe của.

Trở lại sảnh tiệc, nhìn thấy Mạch Thành khi xưa phải khúm núm phí sức nịnh bợ các ông lớn, kính cẩn rồi tôn trọng, Mạch Mang Mang biết ngày ông gỡ được cái mác nhà giàu mới nổi sẽ không còn xa nữa.

Mấy năm nay Mạch thị chuyển hướng sang bất động sản, tài sản ngày càng tăng, nhưng nói cho cùng thì cái danh nhà giàu mới nổi chỉ là hàng rào ngăn cách những người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thực lực kinh tế dần đi lên, ai mà không nể mặt mũi, ai lại bỏ qua cơ chứ.

Mạch Thành vẫy tay với con gái, bảo cô đứng cạnh mình: “Mang Mang, con gái của tôi, mới trở về, hiện đang công tác ở đại học G.” Mạch Mang Mang chào hỏi mấy chú bác, theo đạo lý thì hôm nay Mạch Thành là chủ bữa tiệc, nhưng cô mơ hồ cảm giác có vị khách mời nào đó đã thay ông làm chủ, trở thành trung tâm áp suất thấp, mấy người khác cũng bị ảnh hưởng, đều ngồi nghiêm túc.

Bí thư Thành ủy Lý Hướng Quang hỏi: “Học ngành gì?”

Anh ta không thấy xấu hổ khi là nhân vật trung tâm, ánh mắt sáng ngời, khí chất kinh người, giống như hòn đá, cực kỳ kiên định.

Mạch Thành đáp: “Sinh vật.”

“Nhìn cô đây tôi cứ ngỡ là học kinh tế, đúng là bất ngờ.” Thư ký Thành ủy Lữ Đức Chính cười trêu ghẹo: “Ngẫm lại cũng đúng, xinh đẹp như vậy, không phải người ngắm sao, mà là sao treo trên trời để chờ người ta tới hái.”

Trong con mắt Lữ Đức Chính, làn da cô còn trắng hơn tuyết phản chiếu dưới ánh mặt trời, tương phản với tông màu trầm của váy, giống như bức tranh nhật nguyệt, vừa đẹp một cách lộng lẫy lại có chút xa vời.

Ánh mắt ngượng ngùng của anh ta dính chặt lên người cô làm Mạch Mang Mang cảm thấy khó chịu, Lý Hướng Quang nhíu mày, không vui nhìn anh ta, mang dáng vẻ là một trưởng bối bất mãn vì anh ta lại hành sự lỗ mãng như vậy.

Lữ Đức Chính im lặng.

Lý Hướng Quang trịnh trọng gật đầu: “Ừ, rất tốt, tiếp tục cố gắng, Dật Thành đang cần những nhân tài nghiên cứu khoa học xuất sắc như vậy.”

Do cuộc họp của Tỉnh ủy nên Lý Hướng Quang chỉ ngồi một lát rồi rời đi. Lữ Đức Chính tiễn anh ra bãi đậu xe, trên đường không ngừng lải nhải: “Lúc trước anh không đến, nên không nghe thấy mấy nhà đầu tư khoe rằng anh có đôi mắt mắt chiến lược đâu.” Lý Hướng Quang liếc anh ta: “Đối với người hay là đối với vật?” Lữ Đức Chính sững sờ: “Đối với tất cả.”

Lý Hướng Quang không chút khách khí: “Vật là vô tri, nhưng người có thể học. Học không được năng lực của Cố Trăn thì ít nhất cũng học được tính quyết đoán của anh ta, dù lớn hơn mấy tuổi cũng có thể trở thành người trẻ tài ba. Vụ cầu số tám giao cho cậu bây giờ cậu làm tới đâu rồi? Không cần chuyện gì cũng dồn lên thành ủy…”

Lữ Đức Chính liên tục gật đầu.

Lý Hướng Thành ngồi vào xe, hạ cửa sổ xuống: “Tôi không muốn bị người ta nói chính quyền Dật Thành đang nuôi mấy người rảnh rỗi như chúng ta.”

*Giải thích một chút cấp bậc lớn nhỏ của các quan chức vừa ra sân:

Bí thư Tỉnh ủy – Lý Hướng Quang

Thư ký Thành ủy – Lữ Đức Chính

Phó thị trưởng – Nam chính Cố Trăn

Bí thư quận ủy, …

Cấp bậc của nam chính, ở độ tuổi của anh ấy đã lên tới chức đó cũng đã là hiếm có.

Ngoài ra, dòng thời gian trong văn bản không giống với dòng thời gian thực tế, vì vậy đừng để ý quá nhiều. Tôi dựa vào đó để viết truyện, không quá khắt khe – Lời tác giả