Chương 49

Tạ Đường Yến đưa cho cậu mấy loại quả dại, Ôn Thời rửa mặt xong nhanh chóng ăn chúng. Cậu có thể ở bệnh viện ăn, nói rõ không có quy tắc nào hạn chế không cho ăn đồ ăn ở ngoài.

Trong phòng ăn, con chim cúc cu đáng chết tiếp tục phát ra tiếng kêu chói tai, hôm nay tiếng kêu của nó không giống bình thường lắm, Ôn Thời nhíu mày: "Đệ đi xuống xem một chút."

Nhà ăn.

Trên bàn dài không có thứ gì.

Bàn ăn không bày, đồ ăn cũng không có, chủ nhân lâu đài cổ mặt lạnh ngồi ở chủ vị, từ lúc Ôn Thời đi vào ánh mắt không hề rời khỏi người cậu, rét lạnh dọa người.

Ôn Thời thăm dò hỏi: "Hôm nay, ăn không khí à?"

Hỏi xong cũng cảm thấy lời này hơi ngốc.

Bàn ăn và đồ ăn đồng thời không được chuẩn bị thỏa đáng, là quản gia và đầu bếp thất trách. Ôn Thời đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhất thời có chút lúng túng đứng yên tại chỗ.

"A —— "

Tiếng kêu thê lương truyền đến từ nhà ăn cách đó không xa, âm thanh càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tê tâm liệt phế.

"A —— a a —— "

Lại là một tiếng kêu khác, nhưng cũng mang theo rung động y chang.

Hình ảnh giúp đầu bếp vội vàng lặng lẽ trộm bộ đồ ăn và nói chuyện với quản gia hôm qua còn rõ mồn một trước mắt.

Ôn Thời cúi đầu xuống, cố giả bộ trấn định: "Có người sinh bệnh rồi à? Hay là cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày đi."

Chủ nhân lâu đài cổ cười lạnh một tiếng.

Ôn Thời: "... Nơi này, chắc là cũng có nghỉ phép nhỉ?"

Bốp.

Chủ nhân lâu đài cổ không hề báo trước vỗ mạnh xuống bàn, Ôn Thời vô thức ưỡn thân thể đứng thẳng, duy chỉ có cái đầu là thấp.

Có thể để cho một bá tước luôn luôn tao nhã làm ra động tác đập bàn này, nói rõ sự nhẫn nại của đối phương thật sự sắp đến giới hạn.

Không khí trong lúc nhất thời trầm mặc đến đáng sợ.

Ôn Thời không nhịn được mà phân thần nghĩ, tủ quần áo của đối phương nhất định là rất lớn, quần áo đều không mặc giống nhau. Ngày hôm qua đã mặc một bộ quần áo có giá trị không nhỏ, nay lại bị thay đổi, biến thành áo khoác cổ bẻ màu nâu đậm, chủ nhân lâu đài cổ chân đi một đôi ủng da màu đen, quang minh chính đại cầm cây quyền trượng gϊếŧ người.

Thật lâu sau, chủ nhân lâu đài cổ mới trả lời đề nghị trước đó của cậu: "Bữa ăn tối này, nhất định phải có."

Sáu chữ này giống như từ trong hàm răng phát ra, ẩn chứa thâm cừu đại hận.

Ôn Thời biết nguyên nhân ở sâu trong đó, trong đồ ăn có chứa quy tắc tử vong, không có cơm ăn nghĩa là quy tắc đã bị hủy.

Nhưng việc đã đến nước này, có thể trách ai?

Ai bảo trong pháo đài cổ này không có mấy người làm cơm mà chỉ có một đầu bếp, nếu tuyển thêm một người thì chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết rồi sao?

Nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn ra vẻ quan hoài nói: "Tôi đi qua đó nhìn một chút."

Một đường bước chân không ngừng đi đến phòng bếp, đầu bếp đang thống khổ ôm bụng nằm trên mặt đất, bàn ăn rơi vỡ một chỗ, quản gia nằm ở phía đối diện. Ban đầu còn a a kêu thảm, sau này sức lực dần dần biến mất, biến thành con chó rên ư ử.

Nghe được tiếng bước chân, đầu bếp miễn cưỡng mở một con mắt ra, trên tay của hắn còn cầm một cái đùi dê nhỏ máu đỏ tươi, toàn thân phát ra mùi hôi thối giống như là một đồ phu. Đầu bếp thường ngày thích xử lý đồ ăn tươi, càng thích khai phát "chất dị ứng’, căn cứ quy luật nhất định thêm vào trong đồ ăn.

Mỗi khi có thực khách không cẩn thận vừa vặn ăn trúng chất dị ứng, thống khổ tử vong, hắn đều sẽ vui vẻ nhảy múa.

Đây là trò chơi nhỏ mà đầu bếp dùng để tự giải trí.

Đáng tiếc bây giờ hắn không còn vui nữa.

Sáng sớm hôm nay, bụng của đầu bếp đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn, cho tới bây giờ chẳng những không có yếu đi mà còn tăng lên thành cơn đau từng cơn, hắn còn có thể ngửi thấy trong làn da dường như phát ra mùi thơm kỳ quái.

"Đỡ, dìu ta." Đầu bếp gian nan mở miệng: "... Ta còn có thể làm việc."

Đã như vậy rồi mà còn muốn kiên trì hại người, Ôn Thời giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn một câu: "Thân tàn chí kiên, đáng ngưỡng mộ."

Cậu đỡ đầu bếp, đối phương cầm lấy con dao phay, eo thực sự đau đến mức đứng không nổi.

Đầu bếp run rẩy trực tiếp ném đùi dê vào trong nồi: "Nước..."

Ôn Thời đi lấy nước, thuận tiện đỡ quản gia dậy: "Ngài còn ổn chứ?"

Quản gia tóm lấy ống tay áo của cậu: "Là, là cậu sao?"

Hôm qua sau khi tiếp xúc với bác sĩ, chủ nhân đã nói ông ta ô uế.

"Không phải là tôi, ông đừng nói nhảm." Ôn Thời theo phản xạ đẩy ông ta nằm lại trên mặt đất.

Rõ ràng là do đóa hoa lựu đột biến kia.

Tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra mình phản ứng quá mạnh, thế là bèn an ủi đối phương: "Chịu đựng đi."

Ôn Thời tiếp một chậu nước rót vào trong nồi, trợ giúp đầu bếp làm món thịt hầm, vừa hớt bọt vừa nói: "Nếu muốn tìm kẻ chịu trách nhiệm, các người phải đi tìm cây hoa lựu ở trong cánh đồng hoa nguyền rủa."

Một lần nữa thêm một lượng nước ấm vừa phải, Ôn Thời nghiền nhỏ nguyên liệu rồi cho vào hầm.