Chương 47

Người chơi mới một mình chống nổi tàn cuộc, nói không có mánh khóe nào ở bên trong căn bản sẽ không có người tin.

"Không cứu, cũng không có khả năng cứu." Ôn Thời tưởng đối phương nói vậy là muốn mình cứu hắn, liền không chút do dự cự tuyệt. Cậu không hiểu rõ cô dâu thật, ai biết được nhược điểm là cái gì.

Bành Lộ gắng sức tránh né chiêu tấn công của cô dâu thật, trầm giọng nói: "Cho tôi số hiệu người chơi của cậu."

Số hiệu người chơi chỉ có thể dùng để giao dịch và xem xếp hạng, Lạc Tiêu cũng biết số hiệu của Ôn Thời. Nếu Bành Lộ có năng lực lợi dụng cái này làm gì đó thì ngay từ đầu đã không khách sáo như vậy. Ôn Thời nghĩ nghĩ, nói cho đối phương biết.

"Người chơi 396226 chuyển khoản cho ngài ba ngàn điểm tích lũy."

"Nhận được "linh quan" đến từ người chơi 396226, xin hỏi ngài có muốn nhận không?"

Trong giao diện truyền tải có thể nhìn thấy giới thiệu của linh quan, Ôn Thời đọc nhanh như gió.

"Anh muốn tôi luyện hóa anh thành cương thi?" Ôn Thời nhíu mày: "Cái này thì có ích lợi gì?"

Cô dâu thật cầm dao chém liên tục, Bành Lộ không có thời gian giải thích, chỉ lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Phiền phức là trong tương lai, bây giờ có chỗ tốt, nhận hay không tùy cậu."

Mịa nó, lại chơi trò kí©h thí©ɧ tò mò!

Người đưa cho Ôn Thời vòng bình an trong lúc chế định bốn quy tắc cho cậu cũng nhắc đến lời tương tự.

Về sau cậu sẽ cần trả giá.

Có nhận hay không?

Có dũng cảm nhận hay không.

Bành Lộ biết Ôn Thời sẽ trải qua một loạt suy nghĩ mãnh liệt phản kháng, cũng là người trưởng thành, ai cũng biết trên trời không có đĩa bánh miễn phí nào rơi xuống cả.

"Nhận." Ôn Thời cực kỳ dứt khoát đưa ra lựa chọn.

Ở trong phó bản này, sống qua được một ngày, ai mà biết có thể sống đến cuối hay không. Đạo lý này ai vay mượn nhiều cũng biết, nợ nhiều không lo.

"..." Trong đầu Bành Lộ có hàng loạt suy nghĩ, đáng tiếc yết hầu lại bị máu ngăn chặn, rất khó nói ra lời.

Sau nhiều lần không hạ gục được con mồi, cô dâu thật đã mất hết kiên nhẫn, bèn dừng trò chơi mèo vờn chuột này lại. Sau một khắc, thân thể của ả và đầu lại dính lại cùng nhau, nâng cao cánh tay để cái đồ đao đáp xuống, đâm thẳng vào l*иg ngực Bành Lộ.

Lượng chảy máu so với vừa rồi còn lớn hơn, thậm chí có phần còn suýt chút nữa bắn vào mắt người sắp chết.

Bành Lộ không có nhắm mắt, mà gắt gao nhìn chằm chằm vào dáng vẻ con sát vật đang gϊếŧ chết mình, hồi tưởng chuyện khi còn sống chưa làm xong. Hắn biết hiện tại cần có đầy đủ oán niệm mới có thể giúp cho việc luyện hóa thành công.

Những việc tiếc nuối trong cuộc sống, những người đã từng lướt qua trong đời vụt qua tâm trí.

Mấy năm trước, hắn ở trong game đau khổ cầu sinh, vì mạng sống mà bị ép làm không ít chuyện trái lương tâm, kết quả còn chết ở trong tàn cuộc. Bành Lộ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, chuyện này khiến hắn làm sao cam tâm? Thù hận với trò chơi và với quái vật tại thời khắc này gần như tăng vọt đến mức cao nhất.

"Nhanh." Trước khi con ngươi hoàn toàn tan rã, hắn khó khăn phun ra một chữ.

Ôn Thời híp híp mắt, biết thời cơ đã đến.

"Có muốn sử dụng đạo cụ "linh quan" cấp thần hay không?"

Ôn Thời: "Có."

"Linh quan đang được sử dụng, thi thể của người sắp chết đang được thu hồi."

Con mồi đột nhiên biến mất, cô dâu thật cầm đao quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ôn Thời.

Ôn Thời lấy ‘huy chương gia tộc’ ra, mỉm cười nói: "Muốn thử không?"

Huy chương của cậu và hai người khác khác nhau, khi độ thiện cảm đầy đủ thì vật tổ sẽ trở nên vô cùng chân thực.

Ánh mắt lạnh lùng của cô dâu thật vẫn chưa biến mất, ả bước một bước tới gần Ôn Thời, máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống.

Ôn Thời nhìn thẳng vào ả, không hề lui lại. Hai mắt cô dâu thật vô thần, làm người ta cảm thấy còn khó chịu hơn cặp mắt âm trầm của chủ nhân lâu đài cổ, tựa như là một con rắn đuôi chuông lúc nào cũng có thể khởi xướng tiến công.

Mặt ngoài huy chương nhấp nhô ánh sáng nhàn nhạt, cảm giác đè nén nồng đậm giằng co cuối cùng đã chấm dứt khi cô dâu thật rút lui..

Mặt giấy một lần nữa rơi lại vào trong vũng máu rồi chảy vào hốc tường, biến mất vô tung vô ảnh.

Ôn Thời gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà vũng máu biến mất, xác định cô dâu thật đã rời đi mới thu hồi huy chương, trước tiên xem xét trạng thái linh quan.

"Trước mắt quá trình luyện hóa đang gặp phải khó khăn, linh hồn người chết không đủ cường đại."

"Linh hồn người chết đang dần vỡ vụn."

"Giá trị may mắn 2B của ngài đã kịp thời kích hoạt, chấp niệm đền bù một phần linh hồn thiếu thốn."

"Linh hồn người chết lại sắp vỡ vụn."

"Người chết này là một thông linh thể hiếm thấy ."

"Linh hồn người chết lại sắp vỡ vụn..."

Ôn Thời ban đầu còn căng thẳng, một phút sau đã mặt không biểu tình. Điểm duy nhất khiến cậu cảm thấy kinh ngạc chính là thể chất của Bành Lộ. Nghĩ lại, so với Lạc Tiêu thích lợi dụng phù lục thì Bành Lộ là người thực sự vẽ lên một cái Hàng Ma trận chắc chắn là có chỗ khác biệt.

Trong vách tường ở hành lang giống như lúc nào cũng có thể tuôn ra quái vật, cậu quyết định trở về phòng chờ tin tức.

Tối nay mặt trăng rất sáng.

Ôn Thời đứng ở bên cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.