Chương 42

Lần này người bị đâm xuyên trái tim không còn là quỷ xui xẻo Ôn Thời nữa, mà là cô dâu máu.

Quyền trượng không chút lưu tình chui thẳng vào bộ ngực của ả ta.

Cô dâu máu lập tức ngã xuống, mái tóc dài cuộn như rong biển rơi lả tả trên sàn nhà, thân thể mảnh khảnh có thêm một lỗ máu to lớn, thôn phệ nguồn sinh mệnh còn sót lại.

Cho đến lúc sắp chết, nếu không nhìn vào khuôn mặt bị trận pháp làm tổn hại thì cảm giác thân thể bị vỡ vụn đó thực sự là mỹ cảm.

Một ngày mới bắt đầu bằng việc mỗi ngày làm một việc thiện. Ôn Thời quan tâm tiễn đưa người sắp chết, giơ chiếc khay bạc lên trên mặt một cô dâu máu bên cạnh cậu: "Kỳ thật bây giờ cô vẫn rất đẹp."

Cô dâu máu mở to hai mắt, đây là cô dâu máu bị đám Lạc Tiêu bắt được, cũng là cô dâu máu duy nhất không bị thiêu mắt. Trước khi tiêu tán, ả ta đã nhìn vào vật phẩm phản quang trước mặt, con mắt đau đến mức không nhịn được, khi thấy khuôn mặt bị trận pháp làm tổn thương thì càng thêm mất tự nhiên, lập tức thống khổ nhíu chặt mày.

Ôn Thời: "Cho cô xem khí chất."

Không biết có phải là vì cậu có ma lực hay không, mà trong phút chốc cô dâu máu giống như có thể nhìn thấy bản thân mình trong con mắt của cậu, con mắt không nhúc nhích chút nào: "Đúng là... Không tệ..."

Cô ta nhìn mình trên đó, đứt quãng nói một câu, tuy chết không nhắm mắt nhưng trong ánh mắt có vẻ mừng rỡ. Ánh sáng rực rỡ lóe lên, hài cốt cô dâu máu không còn, trên mặt đất chỉ còn lại tro tàn màu đen.

Ôn Thời dừng động tác thu hồi khay bạc lại.

Cậu nghe được âm thanh nhắc nhở của trò chơi——

"Ở phần cuối sinh mệnh của cô dâu máu, ngài đã trấn an cô ấy, trong lương tâm cô ấy đã phát hiện và chúc phúc cho ngài."

"Cô dâu máu cho rằng phụ nữ càng mỹ lệ sẽ càng nguy hiểm, ngai không nên tới gần bọn họ."

"”Số hiệu người chơi: 460872

Danh hiệu: Chưa có

HP: 101(? ? ? )

Giá trị ký ức: 101(? ? ? )

Giá trị mị lực: [-∞,89](? ? ? )

Chú thích: -∞ chỉ dành cho NPC đẹp hơn cô dâu máu

A, mị lực của ngài thực sự là không thể cưỡng lại”

Đọc hai lần, xác định không nhìn lầm.

Giờ khắc này, Ôn Thời đột nhiên cảm thấy mấy cái giá trị mị lực mất đi ở cánh đồng hoa nguyền rủa không hề đáng kể chút nào, cậu thậm chí còn cảm thấy mất đi một chút cũng được, dù sao kết quả cuối cùng cũng là vô tận.

Giá trị mị lực giống như là một con dao hai lưỡi, tương lai có khả năng cậu sẽ phải đối mặt với hai loại tình huống, một là quái vật bởi vì chán ghét mà nhắm vào mình, hai là sẽ chủ động rời xa mình.

Cũng không biết giới hạn cái đẹp so với cô dâu máu của trò chơi là như thế nào.

Ôn Thời còn đang cân nhắc lợi hại thì chủ nhân lâu đài cổ đã vô tình giơ quyền trượng lên, lấy đi tính mệnh của cô dâu máu còn lại.

Theo Ôn Thời suy đoán, về mặt sức mạnh chủ nhân lâu đài cổ chắc chắn là áp chế hẳn cô dâu máu, nhưng chỉ là vì trở ngại một loại điều kiện hạn chế nào đó mà phải áp dụng một phương thức quanh co mới có thể giải quyết được, cũng chính là dựa vào người chơi.

Mà sức mạnh người chơi rất khó đối kháng với nhiều cô dâu máu như vậy, sự không chắc chắn gia tăng thật lớn, chuyện này gián tiếp cho cô dâu máu một chút hi vọng sống.

Nhìn như vậy thì người chơi trông giống như là một công cụ dạng người mà trò chơi dùng để cân bằng phó bản vậy.

Chủ nhân lâu đài cổ hờ hững nhìn vào đống tro tàn trên mặt đất, ánh mắt rơi lên trên người Ôn Thời hai giây rồi mới đóng cửa phòng lại.

"Năm trăm điểm tích lũy." Vào lúc cánh cửa khép lại, Lạc Tiêu bỗng nhiên nói: "Nếu như cậu có thể nói cho tôi biết tôi đã phát động quy tắc gì thì tôi sẽ chuyển cho cậu ."

Câu nói “cô không thể sống quá tối nay” mà lúc trước Ôn Thời nói với cô, cô cũng chỉ cảm thấy đây là một lời uy hϊếp.

Tuy là người đặt lợi ích lên đầu, nhưng lần này Ôn Thời lại không để ý đến mà quay người về phòng của mình, nhẹ nhàng bỏ lại một câu.

"Tài trí của cô nên dùng vào việc giải mã quy tắc đi, ví dụ như bắt nguồn từ việc sợ hãi khi thấy rõ dung mạo của mình, cô dâu máu rất sợ đồ vật phản quang vậy."

Lạc Tiêu cũng không thèm để ý đến mấy lời này, cô chỉ muốn xác định xem mình có vi phạm quy định hay không.

Ôn Thời lắc đầu.