Chương 36

Tên người chơi nam kia có vẻ chính là một người am hiểu chuyển vận, lại còn biết vẽ trận pháp, cho nên thích hợp để giữ lại. Lạc Tiêu tinh thông tính toán, sẽ không nguyện ý mạo hiểm dẫn quái. Cuối cùng một điều là cả hai người đều bị râu quai nón làm bị thương không nhẹ.

Ở trong loại tình huống này, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách chuyển hướng rắc rối, ví dụ như để cho mình gánh chịu "trách nhiệm" .

"Cố lên." Ôn Thời yên lặng động viên bọn họ: "Nhất định phải dẫn thành công."

Chỉ cần có thể khiến cho cô dâu máu chủ động tới tìm mình thì sự tình phía sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Trong lúc Ôn Thời ở phòng bếp bận rộn thì một con chuột bạch đang lén lút hoạt động.

Nếu như Ôn Thời ở đây, nhất định có thể nhận ra con chuột bạch này, lúc ở phòng đọc sách Lạc Tiêu đã từng sử dụng nó để tìm cuốn sách “Mỹ nữ và dã thú”.

Con chuột bạch từ cửa sổ thuận lợi bò vào trong phòng của Ôn Thời, nó giống như là một con chó cảnh sát cỡ nhỏ, nằm rạp trên mặt đất cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng ở gần giường tìm được một sợi tóc.

Cái đuôi cuốn lên sợi tóc, chuột bạch nhanh chóng chạy về giao nộp.

Lạc Tiêu vẫn đang giúp ẩn tàng trận pháp xuống đất, chuột bạch leo lên bờ vai của nàng, khoe khoang kết quả thành công của nó.

Lạc Tiêu lấy một con búp bê nhỏ bằng vải, buổi tối chỉ cần lấy mái tóc nhét vào trong miệng búp bê là được.

Kỹ năng của cô là "Vải nghệ", chỉ cần tập hợp đủ vật phẩm thì sẽ có xác suất cao chế tạo thành công ra "Búp bê tập kích", tên như ý nghĩa, đây chính là một loại đạo cụ hấp dẫn thù hận của quái vật. "Búp bê tập kích" chỉ nhằm vào tràng cảnh đặc biệt, ví dụ như trong trường hợp không xúc phạm quy tắc, song phương bất ngờ cùng bị quái vật truy sát, hoặc là nhận cùng một nhiệm vụ, một bên khác sẽ trở thành mục tiêu tấn công ưu tiên của quái vật.

Bành Lộ lạnh nhạt nói: "Đây không phải trình độ vải nghệ cao nhất của cô."

Kỹ năng của Lạc Tiêu từ lâu đã bị bại lộ, đối với các người chơi cũng không phải bí mật gì.

Lạc Tiêu: "Đủ sử dụng."

Bành Lộ lắc đầu: "Cô quên một chuyện, chủ nhân lâu đài cổ tối nay sẽ tiếp tục chỉ định tìm kiếm cô dâu thật."

Tay cầm búp bê của Lạc Tiêu cứng đờ, giả dụ Bùi Ôn Vi có thể sống sót sau trận đuổi gϊếŧ, không có tang sự, thì những người bị chỉ định sẽ phải xong đời.

Cô có một con búp bê có thể hấp dẫn cừu hận, số lần sử dụng không có hạn chế, nhưng đó là phù bảo mệnh.

Lạc Tiêu nhíu mày: "Đầu tiên, một người mới không thể nào trốn khỏi sự truy sát của cô dâu máu; tiếp theo sau khi nhiệm vụ đặc thù hoàn thành thì sẽ có nhiệm vụ chính tuyến phản hồi, việc tìm được cô dâu thật cũng không khó lắm. Một phần vạn xác suất này không đáng để tôi lãng phí hai con "Búp bê tập kích"."

Bành Lộ: "Vậy tùy cô."

Dù sao thì giá trị vận may của hắn cũng cao hơn đối phương một bậc, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có chỉ định thì xác suất đến phiên hắn sẽ thấp hơn rất nhiều so với đến phiên Lạc Tiêu.

Lạc Tiêu đắn đo một lát, sau đó mới nói: "Lui một vạn bước mà nói thì tối nay chủ nhân lâu đài cổ rất có thể cũng sẽ chỉ định Bùi Ôn Vi."

Bành Lộ: "Đầu óc của cô bị lừa đá à?"

"..."

"Bùi Ôn Vi có thân phận bác sĩ, không cần dùng thủ đoạn gì đặc biệt, bởi vì chưa đến cuối cùng chủ nhân lâu đài cổ sẽ không điểm đến hắn."

Đây là màu sắc tự vệ tốt nhất đối với người mới trong tàn cuộc.

Nếu như không phải không còn cách nào khác, Bành Lộ vốn dĩ cũng không muốn dính vào Lạc Tiêu, người này chủ yếu là khôn vặt, ví dụ như cô ta có thể nghĩ đến việc chặn nhiệm vụ, nhưng lại thiếu sức phán đoán ở những việc lớn.

Lạc Tiêu cắn răng một cái, kịp thời nhận ra không nên dựa vào may mắn, cuối cùng lại lấy ra "Búp bê tập kích" cao cấp.

Chủ nhân lâu đài cổ sẽ có mặt vào cả hai buổi sáng và tối, đó đều là những trường hợp nguy hiểm mà trong một ngày người chơi không thể trốn tránh.

Nhất là bữa tối.

Tối nay còn có một trận chiến phải đánh, trên bàn dù có đồ ăn mỹ vị thì cũng không khiến người ngồi trên bàn thèm ăn chút nào. Ánh mắt Lạc Tiêu thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, ngờ vực Ôn Thời vì sao còn chưa tới.

Bành Lộ cũng nhíu mày.

Người mới này không thể ngốc đến mức vắng mặt vào bữa tối được.

Tiếng gì vậy?

Vừa nghiêng đầu, phát hiện bên cửa sổ có một khuôn mặt, gương mặt dù tuấn mỹ thế nào thì cũng trông rất đáng sợ dưới ánh trăng mờ ảo như vậy.

"Cửa, cửa khóa rồi." Cửa sổ không mở, tiếng nói thanh tịnh miễn cưỡng truyền vào được một chút.

Cách đây không lâu, Ôn Thời ra ngoài ẩn giấu vài thứ, khi trở về, liền phát hiện không vào được.

"Bác sĩ Yaren."

Mẹ kiếp!

Giọng nói của quản gia đột nhiên vang lên ở phía sau, Ôn Thời giật nảy mình, thiếu chút nữa đã ra tay đấm ông ta.

Trên bãi cỏ chẳng biết lúc nào lại bày ra một bàn ăn nhỏ, phía trên đặt mấy món ăn, quản gia mở miệng nói: "Chủ nhân nói, tối nay ngài ..."

Mấy chữ đằng sau quá nhỏ, Ôn Thời không nghe rõ: "Cái gì?"

Quản gia cất cao giọng: "Tối nay sẽ đi dã ngoại!"

"?"

Trong khi quản gia nói chuyện, màn cửa trong phòng ăn bị kéo lên, bịt kín cánh cửa sổ duy nhất.

Ôn Thời còn có ý định khiến tên bá tước kia phải trải qua quá trình kết hạt giống để trả thù thống khổ bị xuyên tim lúc trước, không ngờ đối phương lại không muốn cùng bàn với cậu.

Giao phó xong, quản gia liền đi, hôm nay ông ta cảm thấy không thoải mái nên muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.

"Cho tôi đi vào được không?" Ôn Thời chưa từ bỏ ý định mở cửa sổ.

Không ai phản ứng cậu.

Ôn Thời đưa mắt nhìn bàn ăn phía xa, ngoại trừ gió đêm thì không còn một ai.

"Có ai giám sát tôi ăn cơm không?"

Trong đồ ăn chứa quy tắc tử vong đó.

"Không có bất kỳ ai sao?"

Giọng nói phiêu tán trong không khí, ánh trăng chiếu vào vai cậu, xác thực không có bất kỳ ai.

Ôn Thời nhận mệnh đi về phía bàn ăn, cuối cùng ngồi ở trên bàn ăn cô độc.

Lạc Tiêu và Bành Lộ còn đang cẩn thận chọn đồ có thể ăn, Lạc Tiêu không có cách tập trung lực chú ý được. Chủ nhân lâu đài cổ rõ ràng không chào đón Bùi Ôn Vi, nhưng hắn cũng không chỉ định đối phương tìm cô dâu thật, mà ngược lại còn đuổi cậu ta ra ngoài, coi cậu ta giống như là virus vậy.

Cô vẫn không biết, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có ghét Ôn Thời đến đâu thì cũng không thể nào chỉ định đối phương.

Bởi vì có ai lại để cho cô dâu của mình đến gần một "cỗ máy thụ phấn biết đi" cơ chứ ?

"Các vị khách, ta cần nhờ các ngươi giúp ta tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất." Chủ nhân lâu đài cổ khẽ mở miệng, lưỡi hắn tựa như là cái lưỡi rắn, mỗi một chữ đều mang độc.

Hắn chỉ định Lạc Tiêu.

"Hơn nữa, làm phiền các ngươi ngồi xa một chút."

Chủ nhân lâu đài cổ chỉ vào cái bàn dài cuối cùng.

Hai người kia ban ngày từng có tiếp xúc với bác sĩ Yaren, nên cũng coi như là không còn trong sạch nữa.

Lạc Tiêu và Bành Lộ lộ vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể đi sang đó ngồi.