Chương 2

Lúc trước chạy cả đoạn đường khiến cho sợi tóc trên thái dương của Ôn Thời bị mồ hôi thấm ướt, đã vậy trên mặt của cậu còn hiện lên rõ ràng hai chữ nghi vấn, tất cả điều đó đều khiến cho những người chơi ngồi ở đây bao gồm cả người đàn ông thon gầy có một phán đoán cơ bản: cậu là người mới.

Chào người mới.

Có người mới làm giảm xóc thì không thể tốt hơn, có thể giúp bọn họ tranh thủ thêm một chút thời gian.

Trong điều kiện lạ lẫm kinh khủng như vậy, con người thường sẽ có xu hướng tìm đến sự an toàn.

Người đàn ông thon gầy an ủi Ôn Thời một câu: "Đừng sợ, trước tiên phải tỉnh táo lại đã."

Trong lúc nói chuyện, hắn vội vàng sử dụng kỹ năng thuần hoá.

Ở trong phó bản, mỗi người chơi đều có kỹ năng của riêng mình. Kỹ năng của người đàn ông thon gầy này rất khủng bố, hắn có thể phóng đại cảm giác tín nhiệm của người khác giống như một ám chỉ tâm lý, cuối cùng để mục tiêu phụ thuộc vào người thuần hóa, tất cả hành vi đều lấy người thuần hóa làm chủ đạo.

Nhưng mà để có thể sử dụng được kỹ năng này thì độ tín nhiệm của mục tiêu với người thuần hóa phải lớn hơn không. Sau khi được người đàn ông thon gầy này phí sức thăng cấp thì kỹ năng này đã mạnh đến mức, chỉ cần có một chút cảm giác ỷ lại thôi là cũng có thể phóng đại đến vô tận.

Khóe miệng của hắn khẽ cong lên.

Nhằm vào một người mới cái gì cũng đều không hiểu, kỹ năng này quả thực là không có kẽ hở.

Nhưng lại khiến cho người đàn ông thon gầy này bất ngờ. Bởi vì kỹ năng thuần hóa của hắn chia làm ba cấp, cấp thấp, cấp trung và cấp cao, cách hao phí điểm tích lũy cũng khác nhau. Cấp thấp chỉ cần ba mươi điểm tích lũy, cấp trung phải một trăm, cấp cao thì khá là tốn kém, cần ba trăm điểm tích lũy.

Theo lý đối phó với một người mới dùng cấp thấp thuần hóa là đã dư xài.

Nhưng xem ra người này có tính cách rất đa nghi, người đàn ông thon gầy bất động thanh sắc thả ra kỹ năng cấp trung.

"Nhắc nhở, thuần hóa thất bại."

Chưa đến một giây đồng hồ, thanh âm nhắc nhở đã truyền tới, người không biết còn tưởng rằng là hệ thống hỏng rồi.

Nụ cười của người đàn ông thon gầy dần dần cứng lại.

Phó bản rất khoan dung với người mới, cho dù người mới có đưa ra hành vi thoát khỏi trò chơi thì cũng chỉ cảnh cáo vài câu. Cho nên nếu như hắn không hề làm gì thì người mới này có thể sẽ qua được một ngày.

Hắn không thể nào để cho đối phương sống sót thêm một ngày nào, chỉ khi trong pháo đài cổ xuất hiện tang sự thì nhiệm vụ tìm kiếm cô dâu mới có thể trì hoãn, hắn mới còn thời gian.

Người đàn ông thon gầy cắn răng một cái tiêu hao ba trăm điểm tích lũy, lúc nghe thấy tiếng nhắc nhở khấu trừ điểm tích lũy, hắn liền cảm thấy đau đớn như bị cắt thịt.

"Nhắc nhở, thuần hóa thất bại."

Lần này tiếng nhắc nhở tương đối nể tình, chí ít cũng để hết một giây đồng hồ rồi mới tiến hành phản hồi, chứng minh là nó cũng đã cố gắng.

Thất bại, thất bại, lại là thất bại!

Dù người đàn ông thon gầy có bình tĩnh đến đâu thì sắc mặt cũng có chút khó coi.

"Đại ca."

Người đàn ông thon gầy sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng là đang gọi mình.

Ôn Thời giật tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Em thấy anh nhìn khá là quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau ở nơi nào hay không? Em vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy rất thân thiết."

Giọng của Ôn Thời càng ngày càng nhỏ: "Còn nữa, vừa rồi nếu không có đại ca thì em có lẽ đã đứng đần độn ở đó, cám ơn anh, đại ca."

Cứ cách mấy tiếng lại đại ca này đại ca kia, trong giọng nói lộ ra sự cảm kích và ỷ lại vô cùng.

Nếu không phải đã bị mất đi hơn mấy trăm điểm tích lũy, ba lần thuần hóa thất bại, người đàn ông thon gầy kia có lẽ đã tin vào chuyện hoang đường này: "Cậu. . ."

Nói đến đây lại dừng lại.

Người bên ngoài không biết kỹ năng cụ thể của người đàn ông thon gầy này, nhưng nhìn thấy thái độ có vẻ hơi hờ hững lạnh lẽo với Ôn Thời của hắn thì người chơi nữ đối diện liền cảm thấy vô cùng quái dị. Ngạc Tu là ai, mọi người đều biết, vất vả lắm mới xuất hiện một kẻ chết thay, làm sao hắn có thể tuỳ tiện buông tha. Lúc này, không phải nên tích cực rút ngắn quan hệ hay sao?

Ngạc Tu lười diễn kịch, bởi vì hoàn toàn không có ý nghĩa.

Khi nhìn thấy chủ nhân lâu đài cổ không có bóng, người mới bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cảm thấy lo lắng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, bởi vì mọi người ở đây đều là nhân loại.

Hắn hiện tại còn hoài nghi không biết người trẻ tuổi này có phải là một kẻ phản xã hội hay không.

Ôn Thời bất mãn lầu bầu một câu: "Đại ca, sao không để ý tới người ta vậy?"

Khóe miệng Ngạc Tu giật giật.

Đầu của cậu có nhảy số không vậy?

Người chơi nữ và người bên cạnh khẽ nhìn nhau.

Người mới không hoảng loạn, tố chất thật sự không tệ.

Đây là chuyện tốt, bởi nếu có biến bị bọn họ đưa ra làm bia đỡ đạn thì với tố chất ưu tú này cậu ta còn có thể kéo dài thêm một quãng thời gian cho bọn họ trong lúc giao chiến với quái vật.

Người chơi nữ bắt đầu suy nghĩ, nếu đang ở trong một phó bản bình thường mà gặp được người mới có tiềm lực thì có lẽ cô ta sẽ tỏ ra hòa đồng một chút, kết thiện duyên. Đáng tiếc bây giờ lại là tàn cuộc, chỉ có thể trách người chơi mới này quá xui xẻo.

Thế là cô ta bèn dành thời gian suy nghĩ về mấy trò đùa ác để điều hoà tâm trạng.

Thà chết làm quỷ xui xẻo còn hơn, ít nhất cũng có tiền đồ phát triển.

Không hề biết những người khác đang mặc sức tưởng tượng ra việc cậu là một tên "Phế vật cần lợi dụng" như thế nào, Ôn Thời lúc này đang suy nghĩ cách để giải thích về điều kiện vị trí trước mắt, đúng lúc này bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh băng lãnh ——

"Người chơi đã thành công kích hoạt tài khoản."

Là ai, Ôn Thời vô thức nhìn quanh, là ai đang nói?

"Phó bản « Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ » đã thành công ghi vào."

"Nhắc nhở Ôn Thời, đây là phó bản tàn cuộc."

"Bắt đầu tải thêm giao diện thuộc tính. . ."

Nếu như lúc đầu âm thanh này còn có vẻ chợt xa chợt gần thì hiện tại nó đã hoàn toàn phát ra ở trong đầu cậu, xâm lấn linh hồn, có một ý thức không thuộc về quản lý của cậu đang vận hành.

"Bảng giao diện thuộc tính đã được tải thành công."

Con mắt Ôn Thời bỗng nhiên trợn to.

Vào mấy năm trước, trò chơi ba chiều đã vang dội toàn cầu, nhưng một khoang thuyền sinh vật có giá trị cao, lượng người chơi có thể chân chính được hưởng thụ trải nghiệm ba chiều hoàn chỉnh cũng không nhiều.

Cậu hiện tại tựa như là đang chơi một trò chơi ba chiều, chỉ là không phải dùng khoang thuyền sinh vật để vào.

Số hiệu người chơi: 460872

Danh hiệu: chưa có

HP: 101(chỉ cần quái vật không bổ đao, một tia tàn huyết có thể đi khắp thiên hạ)

Giá trị ký ức: 101(? ? ? )

Giá trị mị lực: 92

Giá trị may mắn ban đầu: B

Cậu có một cái vòng bình an, có thể trừ tà, cộng thêm thuộc tính may mắn, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho sinh mệnh và ký ức của cậu nhiều hơn người khác một chút, trước mắt thì giá trị may mắn của người chơi là 2B

Thành thông thương: chưa mở

Xếp hạng: không vào bảng

Cấp độ trong kịch bản nhập vai: 0

Kỹ năng: Không

Chiến tích: Không

Vũ khí: Không

Đánh giá: Ngoại trừ may mắn, cậu không có gì cả

Vòng bình an?

Ôn Thời sờ lên cổ, cái vòng bình an mà cậu vẫn luôn đeo giờ còn chưa tìm lại được.

Cùng lúc đó, Ngạc Tu đã có một mạch suy nghĩ mới, hắn lại mở miệng: "Kỳ thật lúc vừa mới vào đây, tất cả mọi người đều mờ mịt như nhau."

"Không, " Ôn Thời duỗi một đầu ngón tay ra, "Hiện tại em có thể biết được một việc."

Ngạc Tu ngờ vực: "Việc gì?"

Ôn Thời kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ vào mình và nói: "Em là lucky boy."

". . ."