Chương 15

Giọng của râu quai nón không tốt lắm: "Bá tước đồng ý phương án trị liệu này không?"

Ôn Thời: "Trong bệnh viện làm gì có bệnh nhân nào đồng ý với phương án trị liệu của chúng ta?"

"..."

Trò chơi sẽ không dồn người chơi vào đường cùng, đây cũng là lý do mà Ôn Thời không quá mức khẩn trương. Nhiệm vụ này nhất định có cách sống, râu quai nón ngoan ngoãn cùng tới đây, nghĩa là trò chơi đã cho cậu một chút hi vọng sống.

Lúc sắp đến lâu đài cổ, Ôn Thời bỗng nhiên quay đầu lại, bắt đầu tập trung tinh thần chú ý phong cảnh phía ngoài, nhất là đống nước đọng dưới đèn đường kia, cho đến khi xe ngựa đi xa cậu mới thu hồi tầm mắt.

Mấy phút sau, hai người lại không tình nguyện đúng hẹn đứng ở trước lâu đài cổ.

Kỳ lạ chính là hôm nay lâu đài cổ lại khóa cửa.

Ôn Thời gõ cửa một cái.

Quản gia đến mở cửa, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Yaren, sao hôm nay cậu đến sớm như vậy?"

Ôn Thời: "Tôi lo sẽ thất ước như lần trước."

Đi vào, Ôn Thời liền nhận ra bầu không khí không đúng. Trong đại sảnh, thứ duy nhất còn thể hiện ra chút sinh mệnh chính là cái bồn hoa nát, trên mặt tường cũng xuất hiện vết nứt, đèn treo chỉ còn lại một nửa, lắc lắc lung lay.

Lâu đài cổ giống như vừa bị cường đạo cướp sạch.

Ôn Thời còn chưa hỏi được câu nào quản gia đã đi lên lầu, một lát sau trở lại, trầm giọng nói: "Chủ nhân mời hai vị qua đó."

Quản gia dẫn đường, chủ nhân lâu đài cổ muốn gặp bọn họ ở phòng an toàn.

Phòng an toàn được thiết lập ở tầng bốn, chỉ có một cái cửa ngầm, không có cửa sổ.

Nhận ra tâm tình chủ nhân lâu đài cổ không tốt, khuôn mặt tái nhợt trong một căn phòng không có ánh sáng thực sự rất làm người ta sợ hãi. Ôn Thời vốn đã chuẩn bị đầy đủ lí do thoái thác, nguyên nhân mà cậu mang râu quai nón tới đây, nhưng cả quản gia và chủ nhân lâu đài cổ đều không hỏi.

Khi nhìn thấy Ôn Thời, đôi mắt chủ nhân lâu đài cổ lóe lên một vòng dị sắc, hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía Ôn Thời.

"Mùi của ngươi, " Ánh mắt hẹp dài híp lại, "Thơm hơn thì phải."

Nghĩa là sao?

Chủ nhân lâu đài cổ xích lại gần, giống như biếи ŧɦái ngửi ngửi người cậu.

Trực giác nói cho cậu biết đây không phải chuyện tốt, hai người cách rất gần, lúc Ôn Thời tránh né không muốn đối mặt thì liền nhận ra quần đối phương bị thứ gì đó rạch đứt.

Trong lòng Ôn Thời có chút hoang mang, mặc một cái quần bị rách cũng không phù hợp với thiết lập ưu nhã của chủ nhân lâu đài cổ.

Cậu càng thêm hiếu kì không biết trước khi cậu đến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy chủ nhân lâu đài cổ liếʍ môi một cái, Ôn Thời lập tức nói: "Ngài chuẩn bị xong chưa, hiện tại sẽ bắt đầu buổi trị liệu hôm nay."

Nói xong lại nhìn về phía râu quai nón: "Viện trưởng, ngài làm."

Râu quai nón lấy ra mấy cái bình thuốc ở trong túi áo khoác trắng, còn có một ống tiêm chưa được sử dụng.

Lão ta trộn hỗn hợp thuốc vào với nhau, sau đó ra lệnh cho Ôn Thời: "Tay tôi không tiện, cậu phụ trách tiêm vào đi."

"..."

Lý do của lão ta rất hợp tình hợp lý, tay phải của râu quai nón đã bị đứt hết rồi.

Trên ghế ngồi, tóc của chủ nhân lâu đài cổ hôm nay cũng không được chải cẩn thận, còn bị rủ xuống một sợi bên mặt. Thấy hai người nói chuyện, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm như nhìn người chết.

Trước có sói sau có hổ, mặt Ôn Thời hơi biến sắc, thời đại này không thể thiến hóa học. Đã vậy tên râu quai nón kia rõ ràng làm được, nhưng lại cứ thúc giục cậu, nói không muốn chậm trễ việc trị liệu cho bệnh nhân.

"Tôi..." Ôn Thời muốn tìm lý do rút lui.

Râu quai nón dữ tợn cười nói: "Thuốc của tôi có tác dụng rất tốt."

"Xin cậu mau hoàn thành liệu pháp thiến càng sớm càng tốt."

Thanh âm nhắc nhở cũng không ngừng đếm ngược, giống như là hồi chuông báo tử, chậm rãi mà gõ.

"Đếm ngược 30s."

"29s, 28s..."